Bên trong khuê phòng của nữ nhân trên một lầu các, Nhan Như Ngọc đang đứng vẽ tranh một mình, bức tranh cô ta đang vẻ một khuôn mặt trông đại chúng nhưng rất sống động.
"Ngọc nhi, con ngủ chưa?"
Đột nhiên có tiếng thì thầm từ ngoài phòng truyền đến.
Nghe giọng nói này, Nhan Như Ngọc vội vàng cất bức họa vào rồi trả lời: "Vẫn chưa".
Cánh cửa mở ra, một bóng người duyên dáng bước vào, đó chính là Ngọc Lan.
"Sao mẹ vẫn còn chưa ngủ?", Nhan Như Ngọc tiến lên hỏi.
"Mẹ không có việc gì làm cho nên đi dạo một vòng thôi", Ngọc Lan mỉm cười ngồi xuống nói.
Một lúc sau bà ấy mới nói thêm: "Hôm nay người ở đảo Thượng Dương lại đến..."
"Con sẽ không lấy chồng".
Trước khi Ngọc Lan có thể nói hết câu thì Nhan Như Ngọc đã từ chối.
Ngọc Lan do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nuốt những lời sắp nói vào trong.
Nhìn thấy nét mặt của mẹ, Nhan Như Ngọc hơi nhíu mày nói: "Thượng Dương chân nhân lại gây sức ép với Nhan gia sao?"
Ngọc Lan dịu dàng cười nói: "Lâm Nhung là đứa cháu trai được Thượng Dương chân nhân yêu quý nhất".
Nhan Như Ngọc nghe xong thì do dự không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn xuống một lúc. Vấn đề này mẹ của cô ta đã nói rất rõ ràng, cô ta làm sao có thể không hiểu được, nếu như không phải Nhan gia của cô ta bị ép đến đường cùng thì mẹ của cô ta cũng sẽ không đến tìm cô ta vào lúc đêm khuya như thế này.
"Không lấy chồng cũng không sao".
"Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi".
Ngọc Lan lại khẽ cười, trấn an con gái một tiếng rồi mới đứng dậy rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Nhan Như Ngọc.
Cô ta lại cầm bức họa lên lặng lẽ vẽ tiếp.
Thân là thánh nữ Nhan gia, cô ta phải sớm giác ngộ.
Một lúc sau đột nhiên lại có một cơn gió thổi qua, sau đó lại có một bóng đen xuyên tường bước vào.
Đó tất nhiên là Triệu công tử.
Hắn ngàn dặm xa xôi đến đây, hơn nửa đêm còn lẻn vào Nhan gia.
Hẳn là Nhan Như Ngọc đang vẽ tranh rất mê mẩn, tất cả tinh thần hòa vào bức tranh cho nên không hề nhận ra có người đã bước vào.