Nhan Như Ngọc bật cười ngốc nghếch, ngẫm lại một chút thì lại cảm thấy khó tin, không ngờ cuộc đời của Cơ Ngân hiện ra thông qua soát hồn đại trận chỉ là một vở kịch lừa đời.
Phải nói rằng Triệu Bân quả thực rất gan dạ.
Nửa đời trước của cái tên này còn kịch tính hơn bất kỳ một vở kịch nào.
“Ngoài những bí văn này ra thì còn manh mối nào khác nữa không?”, Triệu Bân quay lại trước bàn đọc sách, tiện tay đeo mặt nạ vô tướng lên. Hắn dùng tiên lực dán dính mặt nạ vào khuôn mặt. Trước khi tìm thấy Tử Y Hầu, hắn vẫn cần phải đeo chiếc mặt nạ này, ngộ nhỡ đối phương nắm được tin tức, bỏ chạy mất thì phải làm sao?
“Đương nhiên không chỉ có những thứ này!”, Nhan Như Ngọc mỉm cười.
Cô ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Năm đó, lúc tên trộm thần bí bỏ trốn, kẻ đó đã bị phụ thân chém đứt một cánh tay, đến nay nó vẫn còn bị phong ấn ở Nhan gia vì mong sẽ có một ngày có thể dựa vào nó để tìm ra hung thủ”.
“Ở đâu rồi? Lấy ra đây đi!”, mắt Triệu Bân sáng rực.
“Tạm thời không lấy ra được!”, Nhan Như Ngọc ho gượng một tiếng rồi nói: “Chuyện này liên đới đến rất nhiều người nên cánh tay đó đã bị phong ấn ở kho tàng tại chín tầng, trên dưới Nhan gia chỉ mỗi ông nội ta mới có chìa khóa, nhưng rất không may là vừa lúc ông nội đang bế quan, mà không có chìa khóa trong tay ông thì không ai vào được”.
“Chuyện này…”, Triệu Bân bỗng cảm thấy đau trứng rồi.
“Rốt cuộc trong hộp sắt đó chứa thứ gì?”. Cuối cùng Nhan Như Ngọc cũng hỏi chuyện mà mình thắc mắc.
“Ta cần có nó để cứu vợ ta!”, Triệu Bân không nói rõ, chỉ với lý do đó thôi đã đủ rồi.
Nhan Như Ngọc nghe xong không hỏi thêm nữa, cô ta đã nghe quá nhiều lời đồn về Triệu Bân rồi. Hắn có một cô vợ mù, nếu như chiếc hộp sắt này thật sự có thể cứu được cô gái đó thì cô ta rất sẵn lòng giúp đỡ.
“Chờ trời sáng ta sẽ đến tìm ông nội”.
“Ta nghĩ nếu làm Nhan gia của cô náo động một chút thì tự khắc ông nội của cô sẽ ra ngoài thôi”.
“Hay là ta hét lớn “sàm sỡ” nhỉ?”
“Thôi, vẫn nên đợi trời sáng đi!”, Triệu Bân nói với vẻ chân thành.
“Hiếm khi ngươi đến đây, để ta tặng ngươi thứ này”, Nhan Như Ngọc quay đầu đi vào trong phòng.
Sau đó cô ta nhanh chóng ôm theo một chiếc hộp ngọc ra.
Triệu Bân thấy rồi không thèm uống trà mà cười hề hề chạy qua.
Trong chiếc hộp ngọc là một bộ quần áo màu đen, hỏa tức bao phủ toàn thân. Kỹ thuật thêu khá bắt mắt, những chi tiết được thêu bên trên rất ngay ngắn, hoa văn sống động phác họa thành một con Kỳ Lân sinh động như thật.
Có điều vẫn kém hơn so với tay nghề của mẹ hắn.
Tay nghề của Đan Phượng Phù Dung và Song Phượng Đào Hoa đã nổi danh khắp thiên hạ.
“Tơ của Liệt Vũ Thiên Tằm hả?”