Rất nhanh, Nhan Như Ngọc đã quay lại.
Cô ta nhìn thấy sính lễ đặt khắp nhà, vẻ mặt tối sầm.
Nhưng khi thấy Triệu Bân trong đình nghỉ mát, cô gái này lại nở nụ cười rạng rỡ và kiên cường.
“Ông nội đang bế quan!”, cô ta khẽ nói.
“Bị thương nặng quá à?”, Triệu Bân nói rồi rót cho Nhan Như Ngọc một ly trà đầy.
Nhan Như Ngọc khẽ hé môi nhưng không nói gì.
“Có nghĩ đến việc di dời cả gia tộc không?”, Triệu Bân chậm rãi hỏi.
“Sao mà đi được?”, Nhan Như Ngọc cười với vẻ buồn bã: “Nhan gia đã lụi tàn rồi, nếu dám rời khỏi hòn đảo này, không một người nào của Nhan gia có thể sống sót ra khỏi vùng biển này đâu!”
“Có cần ta giúp tiêu diệt Thượng Dương không?”, Triệu Bân lạnh lùng đáp.
“Ngươi đừng làm bậy!”, Nhan Như Ngọc vội nói, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Triệu Bân có thể nói được câu đó đã khiến cô ta cảm động khôn cùng rồi.
Nhưng đó là Thượng Dương chân nhân, giẫm chân một cái là có thể khiến cả Nam Vực phải rung chuyển.
Đến cả Đại Hạ cũng đã ngừng chiến, chỉ với một Thánh Tử Thiên Tông, vốn dĩ không thể đấu lại được Thượng Dương chân nhân, nếu khai chiến thì chỉ là một hồi tử kiếp. Di chỉ Ma Vực là một lần, cấm địa Biển Chết lần nữa, thiên kiếp thần thú lại là hồi khác, thế nên cô ta không muốn nhìn thấy Triệu Bân đổ máu nữa, cô ta là thánh nữ của Nhan gia, đây là con đường mà cô ta nên đi.
Triệu Bân không nói gì, chỉ lặng lẽ uống trà.
Có điều, bất kể là trả ơn cứu mạng của Nhan Như Ngọc hay báo thù riêng của mình, hắn đều buộc phải tiêu diệt tên Thượng Dương chân nhân đó, lúc ở thiên kiếp thần thú, suýt chút lão ta đã lấy mạng hắn.
Nhan Như Ngọc cũng lặng thinh, chỉ uống trà và chờ đợi.
Giống như những gì Triệu Bân nói, ông nội cô ta bị thương rất nặng, chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Ngọc Nhi muội!”
Bỗng dưng có tiếng gọi với tới, một người từ bên ngoài bước vào.
Một thanh niên mặc áo trắng thanh cao, tay cầm quạt xếp bằng giấy, phe phẩy rất có nhịp điệu. Nhìn từ phía xa, có thể khen người này một câu là tuấn tú lịch sự, mắt như ánh sao, tóc đen như thác, nụ cười tạo cho người ta cảm giác như đắm mình trong gió xuân, ai thấy cũng phải trầm trồ một câu phong nhã thân sĩ.
Hắn ta là cháu của Thượng Dương chân nhân - Lâm Nhung.
“Tên này mạnh hơn Công Tôn Chí và Cát Dương!”
Triệu Bân liếc mắt, không hổ là cháu trai của lão chó già Thượng Dương, không phải kẻ tầm thường. Hắn ta có khí vận siêu phàm, nhìn dị tượng huyết mạch bao phủ tên này là biết hắn ta có huyết thống bá đạo, đến cả Triệu Bân cũng tạm thời không nhìn ra được là truyền thừa gì.
Nhan Như Ngọc đứng dậy, vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt không chút cảm xúc.