"Thượng Dương chân nhân?"
Triệu Bân thấy vậy thì cau mày.
Sau khi xem xét kỹ hơn thì dường như đó chính là Thượng Dương chân nhân nhưng cũng không phải là chân thân mà chỉ là một hư ảnh được triệu hồi từ ấn ký trên thân bạch hạc, khi cần thiết có thể dùng như một cấm pháp để tác chiến.
"Chỉ như vậy mà muốn ngăn được ta sao?"
Triệu Bân quát lớn một tiếng sau đó tung ra một chưởng đánh tan hư ảnh Thượng Dương.
Ngay cả con bạch hạc cũng bị đánh rơi khỏi không trung, hai mắt của nó mở to kinh hãi, nó không ngờ võ tu Chuẩn Thiên trước mặt nó lại quá mạnh mẽ, nó là thú cưỡi cấp Thiên Võ cũng không thể địch lại, cho dù có thỉnh ra hư ảnh của chủ nhân bảo vệ cũng vô dụng.
Đùa gì vậy, đây chính là Thánh tử Thiên Tông đó!
Đừng nói là một hư ảnh, cho dù đích thân Thượng Dương chân nhân đến đây thì cũng sẽ có chung kết cục.
"Đã xong".
Triệu Bân từ trên trời đáp xuống.
Bạch hạc còn đang giãy dụa thì đã bị tru tiên quyết của hắn xuyên thủng ấn đường.
Một kích tuyệt sát.
Thần thái của bạch hạc trước khi chết trông phiền muộn vô cùng.
Nó chính là thú cưỡi của Thượng Dương chân nhân, tu vi Thiên Võ, tôn quý hơn tổ tiên của nó rất nhiều, ngày thường nó luôn cao cao tại thượng, bình thường ở nam vực này không có kẻ nào dám khiêu khích nó, không ngờ hôm nay nó lại chết trong tay một võ tu cảnh giới Chuẩn Thiên.
Triệu Bân rất nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức lôi bạch hạc đi đến nơi khác.
Đại chiến bên phía Diệu Ngữ vẫn chưa kết thúc, lão già áo đen tuy đã bị mù nhưng nội tình vẫn không tầm thường, đầu óc cũng còn tỉnh táo, không dám đối chiến trực diện với Diệu Ngữ, chỉ một lòng một dạ muốn chạy trốn.
"Chân nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi".
Lão già này rất không an phận, trong khi chạy trốn còn không quên gầm thét chửi rủa.
Triệu công tử đã xông tới, hắn ra tay hết sức hung ác, vừa tiếp cận đã chém mất một cánh tay của lão ta. Ngay sau đó Diệu Ngữ cũng đánh tới một chỗ khiến cho da thịt của lão ta rách toát.
"Lão cũng lên đường thong thả".
Triệu Bân lạnh lùng nói, ngay lập tức thi triển thiên thủ đại la.
Lão già áo đen tất nhiên chịu không nổi liền bị một chưởng này đánh thành thịt nát, chết trong buồn bực, lão ta từ xa đến đây chỉ để đưa sính lễ, không ngờ nói chết là chết.
Triệu Bân thu dọn chiến trường rồi xoay người rời đi.
Thật lâu sau mới có người đi qua hải vực này, thấy ngay cả nước biển cũng bị nhuộm đỏ thì không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ trước đó ở đây đã xảy ra đại chiến hay sao? Là do cướp của giết người? Suy đoán này rất có căn cứ, hải vực tĩnh mịch này cũng chẳng khác nào vùng hoang sơn dã lĩnh, chính là một nơi tốt để giết người cướp của.