Tất nhiên là Thượng Dương chân nhân đã nổi trận lôi đình, ngày thường lão ta có mặt mũi hiền lành cùng tính tình hòa đồng dễ gần, bây giờ nhìn lại thì khuôn mặt trông hết sức dữ tợn, từ khi lão ta thăng lên cảnh giới Thiên Võ và chuyển vào Nam Vực thì chưa bao giờ có chuyện thế này xảy ra.
Bởi vì chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra cho nên lão ta mới muốn đích thân đến đó.
Cũng giống như thế nhân, lão ta cũng muốn xem thử là kẻ nào đã ăn gan hùm mật gấu.
Ngày hôm nay Nam Vực náo nhiệt phi thường.
Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy dòng người như thủy triều từ bốn phương tám hướng đang tràn đến đảo U Linh, kẻ chạy đến xem náo nhiệt không hề ngại chuyện lớn, đại đa số mọi người đều đem theo tinh thạch ký ức.
Tất cả đều là chuyện làm ăn.
Nếu có thể lưu giữ lại cảnh tượng đặc sắc thì bọn họ cũng có thể bán lấy tiền.
Đảo U Linh là một hòn đảo nhỏ thường xuyên xảy ra chuyện ma quái, nằm ở một hải vực vô cùng hoang vắng ở Nam Vực. Đừng thấy nó chỉ là một hòn đảo tĩnh mịch mà xem thường, đảo U Linh lớn một cách lạ thường, xét về độ lớn thì có thể xếp thứ ba ở Nam Vực.
Trên đảo có rất nhiều núi non.
Triệu Bân đã leo lên một đỉnh núi, bây giờ hắn đang ngồi ở trên một tảng đá bắt chéo nhân, sương khói lượn lờ xung quanh giống như một người tu tiên.
Lâm Nhung cũng đang bị trói gô ở đó.
Hai mắt của hắn ta hằng đỏ những tơ máu, hắn ta sống đến từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên bị bắt trói, có lẽ vì vậy nên hắn ta không có chút kinh nghiệm nào, bình thường hắn ta đã quen cao cao tại thượng cho nên không hề hiểu quy củ, bản thân đã bị bắt trói mà còn gầm rống không ngừng.
Vì vậy hắn ta liền được nhét thêm một chiếc tất thối vào miệng.
Triệu Bân làm như vậy là đã rất bình tĩnh rồi, nếu như không phải thời cơ còn chưa tới cho nên hắn không tiện khai chiến với Thượng Dương chân nhân thì hắn đã không bắt cóc tống tiền mà đã trực tiếp giết người, so với bắt cóc tống tiền thì nhanh hơn rất nhiều.
"Kìa, chính là chỗ đó".
Có rất nhiều kẻ đến xem náo nhiệt đã nhảy lên đảo.
Khi đến phía trước ngọn núi, tất cả mọi người đều cố căng mắt ra để nhìn rõ khuôn mặt của Triệu Bân.
Đáng tiếc, không ai có nhãn giới đủ cao để nhìn thấy kẻ bắt cóc. Triệu Bân đã chuẩn bị rất kỹ, bên trên khoác hắc bào bên dưới dán bùa che lấp cấp cao, ngoài ra hắn còn tự phong ấn căn nguyên huyết mạch của mình, ngay cả cường giả Thiên Võ cũng không thể nhìn thấu.
Ngoài ra hắn cũng chừa rất nhiều đường lui để trốn thoát.
Không còn cách nào khác, đối phương là Thượng Dương chân nhân, càng cẩn thận thì càng tốt.
Nếu như hắn thật sự bị nhìn thấu thì hắn cũng không ngại đại khai sát giới.