Mấy ngày sau đó, lúc nào cũng có một người đóng giả đủ loại nhân vật lên đỉnh núi đòi tiền, đồng thời không phải đòi cho vui mà đòi cả đống tiền, đã vậy còn không bắt người bình thường, chỉ toàn nhắm vào Thánh Tử và thiếu chủ.
Đồng thời, Triệu Bân cũng rất cơ trí.
Có phải kẻ thù của hắn hay không, hắn bắt hết, không chừa lại.
Làm vậy để đánh lạc hướng.
Nếu không phải kẻ thù của hắn, tất nhiên hắn cũng không để người ta chịu thiệt.
Đợi khi xử lý xong đám người Thượng Dương, hắn sẽ trả tiền về cho người ta.
Bất kể thế nào, bầu không khí chẳng hề hòa hợp dần dần được hình thành, Nam Vực mới hòa bình chẳng nổi mấy ngày bỗng chốc trở nên mù mịt chướng khí, nhiều người không muốn ra ngoài nữa vì sợ bị bắt cóc. Đám bắt cóc vô liêm sỉ này chẳng biết lễ độ cũng chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì hết.
“Đúng là chỉ có ngươi mới vậy”.
Thông tin lan tới triều Long của Đại Hạ, khóe miệng Long Chiến giật giật.
Người của Nam Vực không biết ai gây ra các vụ bắt cóc chứ họ biết rõ mười mươi. Thánh Tử của Thiên Tông đúng là đa tài đa nghệ, thậm chí họ còn nghi ngờ rằng mấy vụ bắt cóc Ngô Khởi và Hoa Đô cũng là kiệt tác của Cơ Ngân. Nhìn thủ pháp dứt khoát gọn gàng kia, nếu nói không phải Cơ Ngân gây trò, họ không tin đâu.
Vào đêm.
Tiếng chửi rủa ở Nam Vực đồng loạt vang lên.
Đa phần là những gia tộc có người bị bắt cóc, nửa đêm cũng không yên, liên tục “hỏi thăm” kẻ bắt cóc.
Hắt xì!
Khi Triệu Bân tới Nhan gia lần nữa, hắn vừa hắt xì vừa tiến vào.
Vẫn là khuê phòng của Nhan Như Ngọc, hắn nhẹ nhàng đi xuyên tường vào trong.
Nhan Như Ngọc đêm nay không cầm bút vẽ tranh mà lặng lẽ ngắm tranh, nói cho đúng hơn là ngắm nhìn “tài sản thừa kế” mà Triệu công tử đưa cho cô ta, ừm, là “hàng nóng” đó, nửa đêm yên tĩnh lén lút nhìn ngắm.
Có lẽ vì xem quá nhập tâm nên cô ta nghiễm nhiên không biết ai đó đã tiến vào.
Tận khi ai đó đứng ngay sau lưng, nhưng cô ta vẫn không hề phát giác.
“Ôi, đang học hỏi à?”
Triệu Bân vẫn rất tự giác, trong tay cầm một khối tinh thạch ký ức.
Thánh nữ Nhan gia nửa đêm lén xem xuân cung đồ, cảnh tượng này phải chụp toàn bộ.
Nhan Như Ngọc giật mình, đột ngột đứng dậy.
Cũng không biết là vì xem quá nhiều nên có “cảm giác” hay là vì bị bắt tận tay nên quá xấu hổ mà gương mặt xinh đẹp kia lập tức đỏ ửng lên, chỉ muốn tìm một khe nứt nào đó để chui vào cho mát mẻ.
“Chỗ ta vẫn còn”.