Nhan Như Ngọc không nhiều lời, bước chân ra khỏi phòng.
Khỏi cần cô ta nói, Triệu Bân cũng đi theo như hình với bóng.
Người đi theo cùng còn có nha hoàn kia, ánh mắt cô ta nhìn Triệu Bân có vẻ kỳ lạ. Cho dù hắn là sư phụ của tiểu thư cũng không thể ở trong khuê phòng của tiểu thư lúc nửa đêm chứ! Phải biết rằng nam nữ khác biệt!
“Tiểu thư, gần đây Nam Vực náo nhiệt lắm”.
Khi Triệu Bân thu hồi tầm mắt, nha hoàn đã đuổi theo Nhan Như Ngọc.
Tiểu thư suốt ngày nhốt mình trong phòng, tất nhiên không biết chuyện bên ngoài.
“Náo nhiệt cỡ nào?”, Nhan Như Ngọc mỉm cười khẽ hỏi.
“Rất nhiều người bị bắt cóc, có Lâm Nhung của đảo Thượng Dương, Vũ Văn Hóa Hải của đảo Thái Hành, nhị trưởng lão của nhà Công Tôn, lão tổ của đảo Thiên Lang…”, nha hoàn rất chu đáo, lúc nói chuyện còn không quên xòe bàn tay bé nhỏ ra đếm, càng nói càng vui vẻ vì những người đó đều từng chèn ép Nhan gia.
“Còn có chuyện đó nữa sao?”
Nhan Như Ngọc nghe xong thì sững sờ, ma sai quỷ khiến thế nào, cô ta lại liếc mắt nhìn sang Triệu Bân bên cạnh, trong lòng cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thánh Tử Thiên Tông, đến cả hoàng đế Đại Nguyên mà còn dám bắt thì có gì hắn không dám làm?
“An phận!”
Mặc dù Triệu Bân không nói gì nhưng thần thái của hắn đã nói lên tất cả.
Chuyện này khiến Nhan Như Ngọc cảm thấy tâm lý không kịp chuẩn bị, đúng thật là do tên này làm à!
Trong giây lát, ba người họ đã đến một khu rừng trúc nho nhỏ, Triệu Bân đã từng đến đây một lần, lần đó hắn tới để trị thương cho lão tổ Nhan gia, chuyện qua đi khá lâu rồi, giờ cũng xem như là quay lại chốn cũ.
Nha hoàn không vào mà đứng đợi ở bên ngoài.
Lúc vào sâu bên trong, hai người Triệu Bân mới thấy một ông lão đang ngồi dưới gốc cây, là lão tổ Nhan gia. Khi Triệu Bân đến, ông ta đang ho khan dữ dội, ho ra cả máu, khuôn mặt trắng bệch không còn chút hồng hào, tử khí bao phủ toàn thân, trông vô cùng già nua.
Triệu Bân nhíu mày.
Lão tổ Nhan gia không chỉ bị thương nặng mà căn cơ cũng đã bị đứt gãy.
Người ra tay rất biết tính toán, đối phương không hề muốn lấy mạng ông ta, chỉ muốn làm cho lão tổ Nhan gia tàn phế. Lão tổ Nhan gia đường đường là Chuẩn Thiên đỉnh cao, vậy mà bây giờ, e rằng đến một Chuẩn Thiên bình thường, ông ta cũng đánh không lại.
“Ông nội!”
Nhan Như Ngọc vội vã chạy lên trước, đỡ lấy lão tổ Nhan gia.