Có lẽ vì động tĩnh quá khủng khiếp nên trời đất cũng rung lắc một hồi, biển lớn bên ngoài hòn đảo nổi sóng dữ dội, núi đồi trên đảo liên tục sụp xuống, người nào đứng trong khu vực ấy đều chịu tai ương. Các lão bối thì chật vật nhếch nhác, các tiểu bối căn cơ kém hơn thì đầm đìa máu tươi.
Đây mới chỉ là dư chấn thôi.
Không biết Cơ Ngân hứng chịu vụ nổ còn thê thảm tới mức nào.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Bởi vì bùa chú cấp tiên phát nổ nên trên trời cuồn cuộn mây đen, từng chút võ hồn cuốn theo khí vận cấp tiên che phủ tầm nhìn của khán giả, tới cả võ tu Chuẩn Thiên cũng không nhìn xuyên qua được, chỉ thấy máu tươi màu vàng trút xuống như mưa rào. Rõ ràng, đó là máu của Thánh tử Thiên Tông.
“Chết rồi à?”
“Nếu đã như thế mà còn không chết, ta sẽ vừa trồng cây chuối vừa ăn phân!”
“Ăn đi, lão phu ăn cùng ngươi luôn!”
Nơi nơi biến thành một đống hỗn độn, tạp âm liên tục vang lên.
Khung cảnh này quá hoành tráng, không biết bao nhiêu người hô hào thề độc.
Trong lúc thề độc, không biết bao nhiêu lão già âm thầm chửi mắng Thượng Dương chân nhân, lão ta dẫn nổ bùa tiên mà không đánh tiếng trước. Lực sát thương mạnh cỡ này, may mà họ chạy đủ nhanh.
“Ngươi còn không chịu chết nữa à?”
Thượng Dương chân nhân tóc tai rũ rượi, trên gương mặt là nụ cười méo mó.
Các thế lực đối địch cũng vô cùng mừng rỡ, họ cười còn ngông cuồng hơn Thượng Dương chân nhân.
Thế nhưng cứ cười mãi rồi nụ cười cũng phải tắt ngấm.
Tất cả những ai ngẩng đầu lên trời, bao gồm cả họ, hai mắt trợn lồi ra, đồng tử cũng theo đó mà co rụt lại. Tuy mây đen chưa kịp rút đi, nhưng họ vẫn loáng thoáng trông thấy một bóng người.
“Vẫn… còn sống?”
Không ai đưa ra đáp án, nhưng cảnh tượng trên không chính là đáp án tốt nhất.
Mây đen dần dần rút đi, để lộ ra bóng người đầm đìa máu tươi. Đó chính là Thánh tử của Thiên Tông, hắn bị thương vô cùng thê thảm, một nửa cơ thể đã tan thành khói sương, gân xương trắng toát dính đầy máu, từng khúc xương lộ hết ra ngoài, dù nhìn từ góc độ nào cũng không còn hình dáng con người nữa.
“Không thể nào!”
“Điều này là không thể nào!”
Thượng Dương chân nhân lảo đảo lùi về sau, như thể trông thấy lệ quỷ vậy.