Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, Triệu Bân đánh đến điên cuồng, lại một lần nữa xông vào giữa đám đông, trong tay cầm thanh kiếm Long Uyên dài mấy chục trượng chém loạn xạ suốt chặng đường, đúng thật là một sát thần cuồng loạn. Hắn đi đến đâu là chém đến đó, ngoài cảnh giới Chuẩn Thiên có nội lực thâm hậu ra thì không ai có thể chịu nổi đòn tấn công của hắn.
“Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng mệt chết mất!”, cao thủ thành Thiên Thu hít một hơi thật sâu.
“Tiềm lực của huyết mạch nghịch thiên là vô tận!”, Diêm La Mặt Quỷ nói với vẻ chân thành.
Các cao thủ nghe xong đều liếc mắt sang, lão tổ Thương Khung đi ăn cắp đồ nên giờ tới lượt ngươi ở đó ra vẻ thâm thúy cao xa à?
“Điều ta nói là sự thật!”
Diêm La Mặt Quỷ vuốt râu, nói với vẻ nghiêm túc.
Không ai phản bác hắn ta, đặc biệt là những người có huyết mạch đặc thù, bởi họ là người cảm nhận được sâu sắc nhất.
Huyết mạch là thứ tốt, chiến lực tăng mạnh phần lớn đều là kẻ có truyền thừa thiên phú.
Huyết mạch cấp bậc nghịch thiên hiển nhiên càng bá đạo hơn, không chừng khi rơi vào đường cùng thì thật sự có thể lột xác.
“Rốt cuộc hắn làm sao thế?”, Nhan Như Ngọc nhỏ tiếng hỏi, cô ta đang nhìn Ma Tử, “hắn” trong lời cô ta là đang chỉ Triệu Bân. Hôm nay hắn rất lạ, theo cô ta thấy, tên này không chỉ là muốn tìm Thượng Dương để tính sổ đâu
“Long Phi chết rồi!”, Ma Tử không che giấu.
“Chết… Chết rồi sao?”, Nhan Như Ngọc khẽ hé môi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Đó là đáp án mà cô ta không thể ngờ tới.
Mặc dù Ma Tử không nói chi tiết nhưng cô ta có thể đoán ra được đôi phần, nhất định cái chết của Long Phi có liên quan đến Nam Vực, nếu không Triệu Bân cũng sẽ chẳng phát điên đến vậy, hệt như tình hình vào cái đêm mà Sở Vô Sương mất.
“Ma Tử, qua đây!”
Ma Tử đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mình bên tai, là giọng của Thương Khung.
Hắn ta nhìn lên bầu trời lần nữa rồi quay người rời đi, lao thẳng vào sâu trong đảo Thượng Dương.
Có lẽ vì cuộc chiến diễn ra quá khốc liệt nên các cao thủ của đảo Thượng Dương đều đã đổ đi vây đánh Triệu Bân, rất nhiều chỗ trên đảo đã không còn người canh giữ, dù cho có thì cũng chỉ là mấy kẻ lâu la, bởi vậy hắn ta có thể nhẹ nhàng tránh được hết.
Đến khi đến trước địa cung, Ma Tử mới nhìn thấy Thương Khung.
Hôm nay lão tổ có vẻ hơi lếch thếch, khói đen bốc lên khắp người, đầu tóc xoăn tít cứ như bị sét đánh, lúc này ông ta đang vịn tường ho sắc sụa, ho ra cả máu.
Thương Khung thật sự đã bị sét đánh.