Hai cao thủ Thiên Võ còn lại cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, cả hòn đảo bị đánh chìm.
Chưa hết!
Vẫn chưa hết!
E là kẻ đó điên rồi, xách kiếm đi đến đâu giết chóc đến đó, nhưng không phải thấy ai cũng giết, mà chỉ nhắm vào các thế lực đối địch, ví dụ như đại tộc siêu cấp Công Tôn gia, trên có lão tổ dưới có tiểu binh bị hắn tiêu diệt không chừa một ai. Cả hòn đảo lớn thoáng chốc chìm vào biển rộng.
Những ví dụ giống như Công Tôn gia, ở đâu cũng có.
Con đường mà Thánh tử Thiên Tông đi được đắp bằng xương và máu thật rồi.
Không ai biết rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người, tiêu diệt bao nhiêu dòng thừa kế.
Từ ngày khởi đầu của Nam Vực đến nay, chưa từng có ai dám gây ra sát kiếp lớn đến vậy ở nơi này, cho dù là cao thủ Chuẩn Tiên cũng không dám thẳng tay đến thế, chém giết đến khi thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông.
“Lại là chiến tích nghịch thiên”.
Các lão bối hít một hơi thật sâu, vô cùng cảm khái.
Không ai phản bác câu nói này, tạm thời chưa nhắc đến những dòng thừa kế bị tiêu diệt, chỉ nói tới năm cao thủ Thiên Võ - bốn người bị phế bỏ một người bị tiêu diệt. Trong suốt các thời kỳ lịch sử, cho dù là Bất Diệt Ma Quân mạnh nhất, ở cùng thời kỳ đó, cũng không thể bá đạo như Cơ Ngân được. Hắn dùng núi thây biển máu đắp nặn nên hung danh lẫy lừng của bản thân.
Không biết tới khi nào, tiếng kêu la thảm thiết mới kết thúc.
Trận tàn sát của ma thần cuối cùng cũng kéo rèm hạ màn.
Màn đêm kéo tới, hắn xách kiếm Long Uyên nhỏ máu lảo đảo bước đi trên biển lớn mênh mang, bóng lưng tiêu điều mà cô độc như một chiến thần lúc xế chiều, sắp đi tới điểm tận cùng của cuộc đời hắn.
Vẫn là hòn đảo nhỏ đó.
Hắn ngã xuống dưới gốc cổ thụ nơi Long Phi mất.
Khi các cường giả thành Thiên Thu tìm thấy hắn, hắn đã mệt mỏi thiếp đi, trạng thái Bất Diệt tan mất, mái tóc vốn đen nhánh như thác đổ có thêm vài sợi bạc. Rõ ràng tuổi tác không lớn, nhưng lại lộ vẻ già nua.
Không ai nói gì.
Cũng không ai quấy rầy.
Mức độ điên cuồng của tên tiểu tử này trước giờ không có ai bì được. Họ biết rất rõ ràng, trong trận sát phạt ở Nam Vực, Triệu Bân lúc nào cũng lượn vòng trước Quỷ Môn Quan. Nếu không có trạng thái bất diệt, không biết hắn đã bị đánh bại bao nhiêu lần.
Thực tế lại một lần nữa chứng minh, “tình” là thứ gì đó rất kỳ lạ.
Sở Vô Sương ngày trước và Long Phi hôm nay đã thể hiện rõ điều này.