“Nhan gia có bằng lòng gia nhập thành Thiên Thu không?”
Ma Tử nốc một ngụm rượu, ngỏ lời mời thay Triệu Bân.
Nhan Như Ngọc khẽ gật đầu, dù là vì đại cục hay là vì suy tính riêng thì họ không thể ở lại Nam Vực được nữa. Trận chiến của Triệu Bân tiêu diệt quá nhiều dòng thừa kế, Triệu Bân thanh tẩy, sau này không thể thiếu được chiến loạn.
Sau cùng, cô ta liếc mắt nhìn Triệu Bân rồi rời khỏi hòn đảo.
Triệu Bân ngủ rất yên lặng, chắc hẳn trước giờ chưa từng mệt mỏi đến thế.
Hắn đang ngủ, nhưng trong âm thầm vẫn có trận đại chiến diễn ra. Nguyệt Thần và chúc phúc liên thủ cưỡng chế áp chế lời nguyền, tiếc là không thể tiêu diệt được, phải đợi khi Triệu Bân tấn cấp lên cảnh giới Thiên Võ mới được, ngày đó sẽ không quá xa.
Nam Vực về đêm được khoác chiếc áo ngoài đỏ rực như máu.
Trận tàn sát của Thánh tử Thiên Tông tiêu diệt quá nhiều thế lực thừa kế, đến mức Nam Vực phồn hoa dường như mất đi vẻ thịnh thế ngày trước, dần dần nhuốm màu sắc hoang tàn, đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy tiêu điều.
Thế nhưng, truyền thuyết về Thánh tử Thiên Tông dường như không bao giờ ngớt.
Những nơi tập trung đông người như quán trà hay tửu lâu, lúc nào cũng có thể nghe được tên tuổi của Cơ Ngân. Không bao giờ thiếu kẻ lắm lời phun nước bọt như mưa bay, không bao giờ thiếu một nhóm khán giả nghe hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi, cho dù các lão bối nghe thấy cái tên này cũng phải kính nể muôn phần.
Các vương triều lại chìm trong mịt mùng.
Hoàng đế của các vương triều lại chẳng thể ngủ được nữa.
Thọ yến của Thượng Dương biến thành trận thảm sát đẫm máu là điều mà họ không hề lường trước, đến cả năm cao thủ Thiên Võ bắt tay với nhau cũng không hạ gục nổi Cơ Ngân. E rằng trên thế gian này, ngoại trừ tiên, không ai áp chế được hắn nữa.
Khác với các vương triều, Đại Hạ rộn ràng ăn mừng.
Với tư cách là hoàng đế Đại Hạ, sau khi nhìn thấy tin tức, Long Chiến mất một lúc lâu cũng không kịp hoàn hồn. Những người khác như chưởng giáo Thiên Tông, đồ đệ Hồng Uyên hay pháp sư hộ quốc đều đứng sững ra ở đó rất lâu. Thánh tử Thiên Tông làm họ mát mặt quá, không hề động tới một anh lính nào của Đại Hạ cũng có thể khiến quậy Nam Vực long trời lở đất.
Dưới ánh trăng, đoàn người của thành Thiên Thu bước lên đường về.
Triệu Bân vẫn đang say ngủ, nằm trên lưng Liệt Diễm kim ưng ngủ ngon lành.
Các lão bối cực kỳ cảnh giác, nếu như lúc này có thêm vài cao thủ Thiên Võ nhảy ra, họ sẽ không thể trụ nổi. Cho dù Triệu Bân tỉnh dậy cũng không thể đánh lại được, không có trạng thái bất diệt, cùng lắm hắn chỉ chiến đấu với hai người thôi.
Đồng hành cùng họ còn có người của Nhan gia, di dời toàn tộc ra khỏi Nam Vực.
Giống như Nhan Như Ngọc dự tính, thế cục hiện giờ của Nam Vực rất không ổn định.
Quá nhiều dòng thừa kế bị tiêu diệt, các thế lực sẽ thanh tẩy lần nữa.