"Làm nhiều thì được nhiều".
Thành Thiên Thu vô cùng náo nhiệt, lúc nào cũng có mấy lão bối đứng trên đỉnh núi gào lớn.
Nhìn từ xa trông mấy lão già trên đỉnh núi giống y như mấy ông chủ đang đốc thúc đám người hầu làm việc, công việc đơn giản chỉ có vẽ bùa chú, lắp ráp xe nỏ, luyện binh khí cùng luyện đan, ai cũng có việc phải làm.
Không cần mấy lão nói thì đám hậu bối bên dưới cũng đã làm việc vô cùng năng suất.
Cấp trên đã nói làm nhiều thì được nhiều, chẳng lẽ được cấp tài nguyên tu luyện mà còn có thể được thưởng thêm vài món bảo bối.
Bảo khố của thành Thiên Thu là chỗ chứa đầy bảo vật quý hiếm.
Những gia tộc ở đây lâu như Ma gia đều đã quen với chuyện này.
Nhan gia mới gia nhập vào thành thì vô cùng thổn thức.
Vừa bước vào thành Thiên Thu thì bọn họ đã phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến vũ khí chiến tranh như xe nỏ thì số lượng đã vô cùng khổng lồ rồi! Không biết bọn họ lấy được bản thiết kế xe nỏ từ đâu, với đội hình này thì ngoại trừ các vương triều lớn còn thế lực nào có thể chống chịu được.
Sự thật đã cho thấy việc bọn họ rời khỏi Nam Vực là một quyết định sáng suốt.
Kết liên minh với Thánh tử Thiên Tông đúng là sẽ được hưởng trái ngọt.
Ít nhất bọn họ cũng không cần phải lo về chuyện an toàn, cho dù là cường giả Thiên Võ thì cũng không thể dễ dàng vượt qua núi Bất Tử rồi bước vào trong tòa thành này, mê tung trận cấp Tiên sẽ khiến cho bất kỳ ai muốn xâm nhập bị lạc đường mãi mãi.
Cửu vĩ hồ hôm nay cảm thấy rất buồn chán, nằm nép mình dưới tán cây, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
So với nó thì tiểu kỳ lân cùng tiểu hung hổ hoạt bát hơn rất nhiều, dáng vóc không cao lớn cho lắm nhưng liên tục nhảy qua nhảy lại, nhìn nhau một lát rồi lại đánh nhau, ánh mắt cửu vĩ hồ nhìn bọn chúng chỉ hiện lên hai chữ: nực cười.
Nhưng tóm lại thì cảnh tượng này vẫn rất đẹp mắt, một cửu vĩ tiên hồ, một thái thượng hung hổ, một thánh thú kỳ lân, tất cả đều là giống loài quý hiếm, hơn nữa vẫn còn nhỏ nên trông lại càng đáng yêu.
Nhưng so với chúng thì tiểu vụ linh lại càng đáng yêu hơn.
Nhóc con này từ khi được mang đến thành Thiên Thu thì dường như chưa bao giờ chịu đứng yên một chỗ, nó như một luồng sáng liên tục bay tán loạn, nghịch ngợm nhìn ngó khắp nơi, đi tới đâu cũng phóng ra sương mù khiến cho mấy lão bối trong thành liên tục lên tiếng mắng.
Bởi vì nó cũng muốn trêu đùa mấy lão già này.
"Còn muốn đi không?", Ma Tử cười hỏi.