Triệu Bân thắp hương trước bài vị của Lăng Phi, Tử Viêm cùng Dương Phong.
Hắn đã tiêu diệt hết đám kẻ thù ở Nam Vực để tế bái vong linh của vị ba huynh đệ.
"Triệu Bân".
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi.
Đó là tiếng gọi của Ma Tử, hắn ta đã cùng rất nhiều lão bối khác đứng trong địa cung của Hồ Lai.
Triệu Bân không nhìn lên bài vị nữa rồi biến mất trong nháy mắt. Đã qua nhiều ngày, có lẽ Hồ Lai đã nghiên cứu ra phương pháp phá giải phong ấn.
Đúng như hắn dự đoán, Hồ Lai đã không phụ sự mong đợi của mọi người.
Hắn ta đã nghiên cứu Bát Bộ Phù Đồ chuyên tâm đến mức râu ria đều đã mọc dài ra hết cả.
Lúc mọi người bước vào thì hắn ta đang bật cười ha hả, nhiều ngày nghiên cứu cũng không uổng phí.
"Nghiên cứu ra chưa?", Ma Tử đưa cho hắn một bầu rượu rồi hỏi.
"Ra rồi chứ", Hồ Lai nhận lấy bầu rượu rồi nốc một ngụm, sau đó nhìn về phía tam trưởng lão Ma gia nói: "Lão già kia, ông phải giữ lời đó, ta phá giải được Bát Bộ Phù Đồ rồi thì ông phải tìm cho ta một thê tử xinh đẹp".
"Đương nhiên rồi", đại trưởng lão Ma gia tỏ ra nghiêm túc nói.
Nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết rằng sau khi phá giải xong Bát Bộ Phù Đồ thì lão ta sẽ không tìm thê tử cho hắn ta.
"Tránh ra nào".
Hồ Lai phất tay áo, chậm rãi bước lên tế đàn.
Mọi người đều nghe lời, thật sự lui ra ngoài mấy thước, đứng vây thành một vòng tròn lớn.
Hồ Lai khoanh chân ngồi xuống, tám cái hộp sắt được xếp xung quanh hắn ta.
Dưới sự chú ý của mọi người, hắn ta chắp tay tụng niệm một câu Phật chú mà người bình thường không thể hiểu được, có thể thấy được Phật tự sáng chói hiện ra xung quanh hắn ta, cẩn thận lắng nghe dường như còn có thể nghe ra tiếng chuông chùa đang ngân.
Ông! Ông!
Tám cái hộp sắt ông ông chấn động, bí văn bên trên đều nở rộ ánh sáng.
Mọi người thấy vậy thì ánh mắt liền sáng lên, tên hòa thượng mê gái này đã không gạt bọn họ.
Dung hợp!
Hồ Lai khẽ quát một tiếng, ấn quyết trên tay thay đổi.
Hắn ta vừa dứt lời thì trong cơ thể đã bay ra tám giọt máu cùng với tiếng tụng kinh hóa thành tám Phật tự dung nhập vào Bát Bộ Phù Đồ. Tám Phật tự lóe ra Phật quang khắc vào tám hộp sắt, sau đó liền biến mất trong nháy mắt.
Mở ra!