"Nói như vậy còn giống tiếng người được một chút".
"Ngươi nghỉ ngơi đi, trở về ta sẽ tìm thê tử cho ngươi".
Tam trưởng lão Ma gia để lại một câu rồi xoay người ra khỏi địa cung.
Đối với Hồ Lai thì Ma vực của lão ta vẫn rất cảm kích, mặc dù không phải hắn ta phá được phong ấn nhưng nếu như không có hắn ta quấy nhiễu Bát Bộ Phù Đồ thì Ma Quân cũng không thể tự phá được phong ấn, ân tình này bọn họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ.
Nhưng thù hận với đất Phật thì không thể bỏ qua được.
Đợi Ma Quân khôi phục tu vi thì bọn họ nhất định sẽ tính sổ với đất Phật.
Đỉnh núi Triệu gia.
Triệu Bân một mình đứng trên đỉnh núi, khí huyết mênh mông.
Trước mặt hắn đang treo cây đàn đá lấy được từ Ma vực, hắn đang dùng Tiên lực bao phủ luyện hóa nó, sự chờ đợi đối với hắn cũng là một sự giày vò, hắn phải tranh thủ thời gian luyện hóa cây đàn đá. Hắn không hy vọng xa vời có thể luyện hóa hoàn toàn cây đàn đá trong thời gian ngắn nhưng hắn càng luyện hóa thì uy lực của cây đàn đá chắc chắn sẽ càng cường hãn, hắn còn cần có nó trợ chiến trong tương lai.
Vèo!
Một làn gió nhẹ thổi qua, bên cạnh hắn lại có thêm một bóng hình xinh đẹp.
Người vừa xuất hiện tất nhiên là Diệu Ngữ, sự xuất hiện của cô ta khiến cho Triệu Bân ngạc nhiên trong giây lát.
Bình thường thì chỉ có nửa đêm Diệu Ngữ mới hiện thân.
Bây giờ mới là buổi trưa mà cô ta đã chạy ra ngoài đi dạo.
Vẫn như thường ngày, tiểu nha đầu này đứng trầm mặc giống như một bức tượng băng.
“Ta sẽ cứu cô”, Triệu Bân thầm nói trong lòng.
Ngưu Oanh đã từng cho hắn biết phương pháp hóa giải, trở về hắn lại hỏi Thương Khung thì liền bị thoá mạ, đã mang đi phơi nắng lại còn nhét vào trong lò luyện đan nung khô, đó không phải cách cứu Diệu Ngữ mà chính là hại Diệu Ngữ.
Lý do không khó hiểu.
Tiểu nha đầu này là xác sống, trong ngoài toàn thân đều là thuộc tính âm, bất luận là phơi nắng hay nung khô thì đều là cách khiến cho hồn phách của tiểu nha đầu này bị hóa diệt.
Muốn cứu tiểu nha đầu này thì cần phải tìm ra cách khác.
Đáng tiếc Tú Nhi không có ở đây, chắc chắn một vị thần như cô ta có thể cho hắn một lý giải hợp lý.
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn nhưng cũng chỉ có thể im lặng.
"Bân nhi".
Một tiếng gọi truyền đến, Phù Dung đã leo lên đỉnh núi, trong tay còn cầm theo một mâm linh quả.
Từ xa thì bà ấy đã nhìn thấy Diệu Ngữ, mặc dù tu vi của bà ấy thấp nhưng vẫn có thể nhìn ra được trạng thái của Diệu Ngữ, trước đó bà ấy đã hỏi thì biết đây là người mà Triệu Bân đã kết minh hôn, xem như là một xác sống còn tồn tại ở nhân gian nhưng vẫn có hôn ước với con trai của bà ấy, Triệu gia sẽ nhận tiểu nha đầu này làm con dâu, bà ấy cũng hi vọng tiểu nha đầu này có thể sớm ngày sống lại.