Triệu Bân tuy đã từng nghe Diệu Ngữ nói chuyện nhưng ngoại trừ hai tiếng "tướng công" thì cũng chưa từng nghe Diệu Ngữ nói chữ khác.
Tiếng "mẹ" mà hôm nay Diệu Ngữ nói ra cũng khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.
"Tốt lắm", Phù Dung mỉm cười dịu dàng, bà ấy đặt mâm linh quả xuống, rút một chiếc trâm cài ngọc trên mái tóc mình rồi cài lên tóc Diệu Ngữ. Chiếc trâm ngọc này là do bà nội của Triệu Bân tặng cho bà ấy, lần này bà ấy cũng dùng thân phận mẹ chồng tặng nó cho con dâu. Liễu Tâm Như cũng có một phần lễ vật giống như thế này, đó chính là một chiếc vòng ngọc.
"Cảm ơn mẹ".
Diệu Ngữ lại mở miệng nói chuyện, giọng điệu mặc dù cứng ngắc nhưng vẫn có thể nghe được.
Triệu Bân bên cạnh nghe vậy thì bất giác liếc mắt nhìn Diệu Ngữ một cái, hôm nay Diệu Ngữ làm sao vậy?
"Đều là người một nhà".
Phù Dung mỉm cười, không quấy rầy đôi trẻ nữa, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi bà ấy rời đi, Triệu Bân quan sát hồi lâu nhưng cuối cùng cũng không tìm ra nguyên do.
Sau khi uống hết nửa bầu rượu, hắn lại phóng ra chân nguyên Tiên lực tiếp tục luyện hóa cây đàn đá.
Diệu Ngữ ngày hôm nay thật sự không bình thường, rất hay lơ đãng tiến lại gần cầm khăn tay lau mồ hôi cho Triệu Bân, khiến Triệu Bân bất giác nghĩ Diệu Ngữ đang dần dần biến thành người sống bình thường.
"Ta không quấy rầy các người chứ!"
Ma Tử vừa lên núi thì ánh mắt đã lộ ra vẻ kỳ quái.
Đã bao lâu rồi hắn ta không gặp Diệu Ngữ? Tiểu nha đầu này dường như đã càng lúc càng giống con người.
Triệu Bân không đáp, hắn vẫn đang chăm chú quan sát Diệu Ngữ.
"Đợi Ma quân xuất quan thì chắc chắn biết cách hóa giải", Ma Tử cười nói.
"Ta cũng hy vọng vậy", Triệu Bân lại phóng ra chân nguyên Tiên lực mãnh liệt, tiếp tục luyện hóa cây đàn đá.
"Ta tối đa cũng chỉ có thể trụ được thêm ba ngày", Ma Tử ho khan nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!