Thương Khung quay ngoắt sang, nhìn Triệu Bân với ánh mắt tràn đầy hi vọng, tại sao chưa từng nghe hắn nhắc đến chuyện này?
“Đất tổ của Thi tộc không chỉ có Ma hậu mà còn có Ma tướng thứ nhất”, Triệu Bân nói.
Vài ba giây sau, hắn mới bổ sung thêm: “Bị Thi tộc luyện chế thành con rối”.
Khi hắn nói ra lời này, đôi mắt của Thương Khung thoáng chốc bắn ra hàn quang. Mẹ kiếp lại là Thi tộc, trước đó từng có Ma tướng thứ chín, bây giờ tới Ma tướng thứ nhất đều bị chúng luyện chế thành con rối. Ông ta cũng là Ma tướng, làm sao nhẫn nhịn được.
Có lẽ vì sát ý của ông ta quá mạnh nên hoa cỏ cây cối đều đóng băng.
Triệu Bân còn ổn, Tinh Hồn cách đó không xa cuống quýt lên, không biết tại sao Thương Khung lại như vậy, cũng không biết Triệu Bân và Thương Khung đang nói điều gì, cậu ta đâu dám hỏi. Chỉ biết rằng Thương Khung gọi cậu ta tới đây, cậu ta nào dám từ chối. Ông già đó cứ năm bữa nửa tháng lại hù dọa cậu ta, ngày thường cậu ta ăn đòn khá nhiều.
“Đừng nói với nó”.
Qua hồi lâu, Thương Khung mới bình ổn được tâm trạng, “nó” mà ông ta nhắc đến tất nhiên là Tinh Hồn rồi.
Nếu Tinh Hồn khôi phục trí nhớ và biết cha mình đã mình đã bị luyện thành con rối, chắc là sẽ đau lòng lắm.
Khi họ đang nói chuyện thì khải tượng trên bầu trời dần dần tan đi.
Thương Khung thu lại suy nghĩ, cùng Triệu Bân đồng loạt ra khỏi rừng trúc.
Chân tay nhanh nhẹn hơn hai người này là Tiểu Hung Hổ và Bất Diệt Chiến Kích, Tinh Hồn cũng ngoan ngoãn theo sau. Đến giờ cậu ta vẫn chưa biết cậu ta được gọi tới để làm gì, để bóp vai đấm lưng cho Ma Quân hả?
Sâu trong rừng cây, Ma Quân đã đứng dậy.
Xung quanh ông ta tràn trề ma khí, một thứ khải tượng đang diễn tiến, vẻ đau thương và cổ xưa được khắc họa trong linh hồn. Đôi mắt từng nhắm chặt suốt tám ngàn năm lại nhìn lên bầu trời mênh mang, liếc mắt không thấy được điểm tận cùng, ẩn chứa câu chuyện, cũng ẩn giấu một thứ ý vận ảo diệu.
“Đã dần có phong thái của năm đó rồi”.
Thương Khung sải bước tới, trông có vẻ định ôm Ma Quân.
Tuy Triệu Bân im lặng không nói gì nhưng tâm trạng cũng nổi sóng gió, bởi vì mỗi khi hắn tiến gần hơn tới Ma Quân, thứ áp lực vô hình nào đó mạnh hơn một phần. Cứ như thể hắn không tiến về phía Ma Quân mà đang tới gần một ngọn núi lớn, cho dù đã từng tiêu diệt vài cao thủ Thiên Võ, hắn vẫn không kiềm nén được suy nghĩ muốn ngưỡng vọng.
Uỳnh!
Bất Diệt Chiến Kích là nhanh nhất, nó đã bay tới bên cạnh Ma Quân, rung lên bần bật.
Tiểu Hung Hổ cũng như biến thành một con cún, cọ tới cọ lui trên người Ma Quân.