Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Đợi khi thời gian dần dần trôi đi, hắn mới nhìn ra chút dấu hiệu, bí pháp này dường như rất tốn thời gian.  

 

“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì”, Thương Khung đứng sóng vai cùng Ma Quân.  

 

“Song thế thân!”, Ma Quân cũng chỉ nói vài chữ nhưng giọng điệu bình thản đến đáng sợ.  

 

Nghe thấy tên bí pháp này, Thương Khung và Triệu Bân đã hiểu ra ngay. Họ suy đoán không sai, người lên kế hoạch với Ma Quân là Thánh Nữ của Phật gia, chắc hẳn cô ta mạo danh Ma Hậu, đánh cho Ma Quân không kịp trở tay, nếu không, với sức chiến đấu và tu vi của Ma Quân làm sao có thể bị một đám đầu trọc trấn áp nhẹ nhàng như thế.  

 

“Tạo nghiệt rồi”.  

 

Thương Khung ho khan trong lòng. Lúc ở biển chết, ông ta mắng chửi Ma Hậu suốt hơn tám ngàn năm, tiện thể mắng luôn cả Ma Quân, bây giờ nhìn lại, hình như ông ta nghĩ oan cho hai người này rồi.  

 

Ma Quân ngừng lại vài ba giây rồi tiếp tục kể về ân oán năm xưa.  

 

Ông ta nói chuyện rất bình thản, giống như đang kể một câu chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Trông ông ta có vẻ trầm lặng, nhưng Triệu Bân và Thương Khung đều ngửi thấy mùi sát ý, giống như mãnh thú hồng hoang say ngủ hàng vạn năm sắp thức tỉnh. Ma Quân càng im lặng càng đáng sợ, món nợ tám ngàn năm phải dùng máu để trả.  

 

Câu chuyện này rất dài dòng.  

 

Triệu Bân và Thương Khung là thính giả trung thành.  

 

Trong lúc này, Thương Khung từng ho khan không chỉ một lần, Triệu Bân cũng liếc xéo ông ta không chỉ một lần. Ân oán của Ma Vực và đất Phật hắn từng nghe rất nhiều phiên bản, những điều Thương Khung nói với hắn là một trong số đó.  

 

Bây giờ nghe được bản chính từ Ma Quân mới biết đạo bản quá nhiều sai sót.  

 

Thương Khung lấy ra một cỗ quan tài bằng băng ngọc, người nằm trong đó là Ma tướng thứ chín - Phù Nhàn.  

 

Ma Quân trông thấy, cơ thể run lên.  

 

Không thấy ông ta nói gì, nhưng trong đôi mắt loang loáng nước. Ông ta tự nhận mình giỏi giang, trúng bẫy của đất Phật, tạo ra kiếp nạn tiêu diệt cho Ma Vực, Tiểu Cửu mà ông ta yêu thương nhất bị luyện thành một con rối.  

 

“Ma tướng thứ nhất cũng như thế”, Thương Khung rất bi thương.  

 

Vẫn chưa thấy Ma Quân nói gì, nhưng nước mắt đã nhuốm màu đỏ của máu.  

 

Rừng trúc im lặng đến đáng sợ, linh khí bay ra ngoài đều bị đông cứng luôn.  

“Tiền bối, có thể xem bệnh cho nàng không”.  

 

Tuy không muốn làm phiền, nhưng Triệu Bân vẫn phải gọi Diệu Ngữ ra ngoài.  

 

Bấy giờ Ma Quân mới thoát khỏi trạng thái trầm lắng, đốt cháy nước mắt trong đôi mắt.  

Nhấn Mở Bình Luận