“Hướng nào thế?”, Triệu Bân hỏi.
“Phía Bắc!”, Ma Quân không hề giấu giếm, lao vọt lên trời như một bóng ma.
Triệu Bân cũng không chậm chạp, hắn như một tia sáng, dồn hết sức phóng lên.
Ma Quân trông thấy mà kinh ngạc về thân pháp của Triệu Bân, võ tu Chuẩn Thiên mà có được tốc độ này ư?
Sau khi nhìn xong, ông ta hiểu ngay.
Trước đó từng nói, tiểu bối này rất phi phàm, ông ta có thể ngửi thấy sát khí của Thiên Võ trên người Triệu Bân, đã vậy không chỉ một, cũng có nghĩa là, tên tiểu tử này từng giết không chỉ một cao thủ Thiên Võ.
Xét về chiến tích thì hắn bỏ xa ông ta ở cùng thời điểm.
“Tiền bối, ông có biết ma chú Ám Hắc không?”, Triệu Bân liếc nhìn sang và hỏi.
“Đó là cấm pháp của Ma tộc, đã thất truyền từ lâu rồi!”, Ma Quân thong dong đáp.
“Phải phá giải thế nào?”
“Tìm kẻ hạ chú, giết hắn là xong”.
“Ngoài điều này ra, còn phương pháp nào khác không?”, Triệu Bân vội vàng truy hỏi.
“Tất nhiên là có”, Ma Quân mỉm cười: “Nhưng điều này đòi hỏi tu vi rất cao, cần phải tới cảnh giới tiên mới được”.
“Điều này…”, Triệu Bân nhíu mày.
So với việc đạt tới cảnh giới tiên, dường như tìm kẻ hạ chú còn dễ hơn.
Vượt qua một vùng núi, tốc độ của hai người đột ngột tăng cao, lao thẳng về phương Bắc.
“Không ở trong lãnh thổ Đại Hạ ư?”, Triệu Bân lầm bầm.
Nhìn xu thế của Ma Quân, dường như khoảng cách vẫn còn rất xa, phải chuẩn bị đi đường dài.
Kết hợp với phương hướng, ước chừng thêm khoảng cách, chắc hẳn nằm trong lãnh thổ của vương triều Hắc Long.
Hắn dự tính không hề sai chút nào.
Không biết tới ngày thứ mấy, hai người vượt qua biên giới Đại Hạ.
Suốt dọc đường, Ma Quân im lặng ít nói, trong đôi mắt chỉ có vẻ hoài niệm.
Tám ngàn năm lịch sử, bãi bể hóa nương dâu cả rồi.
Tám ngàn năm lịch sử, ông ta hiếm khi gặp được nơi nào quen thuộc.