Đúng vậy, Ma Hậu ở trong lò luyện đan, bị từng sợi xích phù văn khóa chặt cứng, hình thái của hồn phách và hồn lực đang dần dần mất đi, sắc mặt cô ta đau đớn, thỉnh thoảng còn ôm má rên rỉ.
“Qua thêm ba ngày nữa là có thể luyện hóa được ả!”, Thi Tổ thứ nhất mỉm cười dữ tợn.
“Chia chác hồn nguyên của ả là chúng ta có hi vọng thành tiên rồi!”, Thi Tổ thứ hai lộ ra hàm răng trắng ởn.
“Cũng không uổng công chúng ta tốn công tốn sức bắt ả”.
Thi Tổ thứ ba nói xong, khóe miệng vẫn còn chảy máu tươi.
Để bắt sống nữ quỷ cấp Chuẩn Tiên này, họ đã phải trả giá rất đắt.
Quá trình không quan trọng.
Kết cục vẫn tốt đẹp thôi.
Thời cơ thành tiên của họ tới rồi.
Đùng!
Ngay khi họ đang kích động và vui mừng thì cánh cửa đá của địa cung văng tới.
Có vẻ như bị người ta giơ chân đá bay, khí vận quá mãnh liệt khiến toàn bộ địa cung rung lên bần bật.
“Kẻ nào?”
Thi Tổ thứ ba hét ầm lên, vọt người lao tới.
Thế nhưng, không đợi lão đáp đất đã thấy một luồng sáng màu đen bắn tới.
Đó không phải luồng sáng, mà là một cây chiến kích, Bất Diệt Chiến Kích của Ma Quân.
Phụt!
Máu me bắn ra.
Thi Tổ thứ ba đang định thể hiện đã bị một kích cắm trúng, ghim ngay trên vách tường.
Tuyệt sát!
Đúng chuẩn tuyệt sát.
Thi Tổ thứ ba trợn lồi hai mắt, đồng tử cũng co rụt lại.
Lão là cao thủ Thiên Võ đó, mẹ kiếp, bị một đòn tấn công tiêu diệt trong thoáng chốc?
Ực!
Triệu Bân trông thấy mà nuốt nước bọt ừng ực!
Chúa tể của Ma Vực đúng là bá thiên tuyệt địa, một cao thủ Thiên Võ chỉ cần một đòn tấn công trực diện là đủ.
“Các ngươi đều đáng chết”.
Ma Quân sải bước tiến vào, từng cái giậm chân khiến địa cung rung chuyển.