Hắn tìm đến một cây cổ thụ, lặng lẽ uống rượu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệu Ngữ ra khỏi nhẫn ma, cô ta vẫn mặc bộ áo cưới màu đỏ, vẫn mang dáng vẻ một cô vợ dịu dàng, khoác lấy cánh tay của Triệu Bân rồi áp mặt vào vai hắn.
“Ta sẽ cứu nàng!”, Triệu Bân nói với vẻ rất kiên định.
“Tướng công, có tin có kiếp sau không?”, Diệu Ngữ khẽ hỏi.
Kiếp sau sao?
Triệu Bân nghe xong thì bất giác liếc mắt qua, vẻ mặt không sao tin nổi.
Cô nhóc này lại lột xác rồi sao? Không ngờ có thể nói ra được câu nói này.
Diệu Ngữ dịu dàng mỉm cười, ôm lấy cánh tay Triệu Bân, lặng lẽ thiếp đi, miệng thỉnh thoảng còn nói mớ, lúc gọi mẫu thân, khi thì gọi tướng công, khóe mắt chảy lệ, không biết đang mơ đẹp hay đang gặp ác mộng nữa.
Triệu Bân kẹp hai ngón tay lại với nhau rồi đặt vào giữa hai chân mày Diệu Ngữ.
Hắn dùng môt tia hồn lực thăm dò, muốn tìm kiếm ý thức của Diệu Ngữ.
Hắn đã tìm thấy, không chỉ tìm thấy được ý thức của Diệu Ngữ mà còn tìm thấy được linh hồn của Diệu Ngữ, không sai, là linh hồn! Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra? Diệu Ngữ là xác sống, sao có thể có linh hồn?
“Sắp quay về dương gian sao?”
Mắt Triệu Bân sáng rực, hắn có thể cảm nhận được rất rõ linh hồn của Diệu Ngữ đang dần dần hồi phục.
Nếu thật là như vậy, đến khi linh hồn quay về hoàn toàn thì liệu có phải sẽ hồi sinh không?
Không ai trả lời hắn!
Nguyệt Thần muốn tâm sự với hắn.
Đáng tiếc lời của cô ta không truyền ra được.
Đêm thứ hai, Ma Quân và Ma hậu mới ra khỏi địa cung, Ma Quân thì đương nhiên là tỉnh táo nhưng còn Ma hậu thì vẫn mơ hồ như vậy, cứ nhìn mọi thứ một cách ngơ ngác, chỉ có khi nhìn Ma Quân thì mới tỉnh trí được vài giây, ai bảo linh hồn không nước mắt, dù chỉ là hư ảo nhưng vẫn rất lóng lánh.
Triệu Bân đứng dậy, nhìn sang Ma hậu trước.
Nhìn trạng thái lúc này của Ma hậu thì rõ ràng là ký ức đang trống rỗng, dù cô ta có ký ức thì chắc cũng không hoàn chỉnh, hơn nữa còn không ổn định, vì trên linh hồn của cô ta có cấm chú của Phật gia, nếu ký ức trỗi dậy thì cấm chú sẽ tự động phát huy tác dụng, dù hồi phục bao nhiêu thì cũng sẽ bị xóa nhòa hết.
Có vẻ như đó không chỉ đơn giản là chú vong thế.
Trời mới biết rốt cuộc thánh nữ Phật gia còn gieo lên người cô ta ấn gì nữa.
“Có thể hồi phục không?”, Triệu Bân hỏi.
“Ta tự có cách giải, cho ta chút thời gian!”
Ma Quân dùng cái giọng khàn đặc cười đáp rồi nắm lấy tay Ma hậu rồi từ từ đi về phía xa.
Triệu Bân không đi theo, hướng về phía khác.