Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Triệu Bân đi đứng không chú ý, chạm phải một cấm chế.  

 

Suốt dọc đường, hắn trông thấy khá nhiều cấm chế như thế, có cái hắn nhìn ra, có cái nhìn không ra, thêm cả sương khói màu đỏ ngăn cách tầm nhìn. Từ đó có thể thấy mê tung trận ở nơi này đang âm thầm vận hành, dẫn hắn đi lạc bất cứ lúc nào, đến mức độ hắn đi một vòng lớn, lại quay về chỗ cũ.  

 

Ngoài ra, còn có điều khiến hắn thấy ghê tởm hơn.  

 

Đứng ở rừng rậm Huyết U, thọ nguyên của hắn đang lặng lẽ mất đi.  

 

 

 

Đây chẳng phải tin tức gì tốt lành, thời gian lâu dần, e rằng không cần kẻ hạ chú tới xử lý hắn, bản thân hắn đã hết sạch thọ nguyên mà chết trước, đồng thời, hắn dám chắc rằng đối phương không bị hạn chế bởi thứ này.  

 

Nói thẳng ra, đây là “sân nhà” của đối phương.  

 

Hắn từng ngẩng đầu lên nhìn trời, định kiếm tìm tinh tượng và thiên tượng.  

 

Tiếc rằng hắn cũng chẳng nhìn thấy gì, khói sương màu đỏ mông lung đã che phủ khu rừng khiến nó tối như ban đêm. Không chỉ khu rừng này âm u tịch mịch, mà đến cơn gió thổi qua cũng lạnh lẽo thấu xương.  

 

“Tuyệt vọng chưa?”  

 

Tiếng cười nham hiểm lại vang lên, quấn riết không chịu buông như ma chú vậy.  

 

Cứ khi tiếng cười này vang lên, khói sương màu đỏ sẽ vô cùng xao động, nhảy múa khắp nơi.  

 

“Ân Trú, đánh giá thấp ông rồi!”, Triệu Bân cười khẩy, hắn đã nghe ra đây là âm sắc của ai. Suy đoán của hắn trước đó đúng là không lệch chút nào, kẻ hạ chú đúng là Đại Tế Ti của hoàng tộc.  

 

“Triệu Bân, ngươi cũng khiến lão phu rất bất ngờ”, Ân Trú cười khẩy.  

 

“Ta ngươi tám lạng nửa cân thôi”, Triệu Bân điềm tĩnh nói. Câu này chẳng hề sai, hắn là một cao thủ diễn xuất thì Ân Trú cũng phải là chuyên gia. Suốt quá trình, hắn kinh hồn bạt vía, sống bằng thân phận của Cơ Ngân, Ân Trú cũng giữ bí mật không dám cho ai biết. Họ chẳng qua chỉ là cùng thể hiện bản thân trên sân khấu của Đại Hạ thôi.  

 

“Trong trận giao đấu này, ta chắc chắn là kẻ thắng cuộc”, Ân Trú nở nụ cười nham hiểm.  

 

“Thế thì chưa chắc đâu”, Triệu Bân thu hồi tầm mắt khỏi phía Tây, nhắm thẳng vào một gốc cổ thụ.  

 

Trên cây có cấm chế, âm thanh của Ân Trú được phát ra từ đó.  

 

Nhưng Ân Trú không có ở đây, lão ta dùng cấm chế để cây cối truyền âm.  

 

“Ngươi nên cảm ơn Đan Phượng Phù Dung đã sinh ra một yêu nghiệt như ngươi, bây giờ tới rừng rậm Huyết U là nơi chôn thây của ngươi. Huyết mạch, căn nguyên, Thiên Nhãn, Kỳ Lân, tất cả của ngươi đều sẽ thuộc về lão phu!”, trên thân cây xuất hiện gương mặt hư ảo của Ân Trú, khóe miệng lão ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt, đôi mắt nham hiểm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.  

“Năm đó người lấy trộm ánh sáng vô lượng… là ông?”, Triệu Bân khẽ nheo mắt.  

 

Ân Trú bật cười, lộ ra hàm răng trắng ởn: “Xóa trí nhớ của Phù Dung cũng là lão phu”.  

 

Keng!  

Nhấn Mở Bình Luận