“Hồng Tước thì sao? Cũng là kiệt tác của ông?”, tâm trạng của Triệu Bân bình tĩnh hơn.
“Đúng vậy!”, bản mặt của Ân Trú đổi sang một thân cây khác, nhưng thái độ dữ dằn đến méo mó không hề thay đổi: “Hồng Tước rất kinh diễm, còn kinh diễm hơn cả Hồng Uyên, thậm chí độ qua được cả thiên kiếp của tiên. Nhưng thế thì đã sao, vẫn không thoát nổi đòn tuyệt sát của ta. Cho dù năm đó Hồng Uyên Đại Hạ cũng có mặt, họ vẫn bị che mắt. Thứ mà họ trông thấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà lão phu đắp nặn, à không đúng, nên nói là trúng phải ảo thuật của lão phu, thứ họ nhìn thấy là giả, nhưng họ tin là thật. Điều duy nhất không hoàn hảo là cơ thể cấp tiên của Hồng Tước rơi vào vết nứt không gian, lão phu trù tính nhiều năm, cũng tìm kiếm nhiều năm, sau cùng lại rơi vào tay Triệu Bân ngươi”.
Đêm nay Ân Trú rất xúc động, không giống ngày thường.
Lão ta giống như một tiền bối, đang kể vài câu chuyện thú vị cho hậu bối của mình.
Lão ta dương dương tự đắc.
Lão ta cũng cảm thấy rất thành tựu.
Bởi vì một loạt thủ đoạn trong tay lão ta có thể xứng với hai chữ “kiệt tác”.
Triệu Bân im lặng.
Dù đã đoán được phần nào từ trước, nhưng bây giờ nghe thấy vẫn chấn động vô cùng. Tu vi của Ân Trú trong cỗ quan tài bằng hắc ngọc cao đến mức nào mà người đã đạt đến cấp bậc như Hồng Uyên cũng trúng ảo thuật của lão ta, thế nhưng không hề hay biết.
“Bức thư đến từ tiên gia kia cũng là do ông?”, qua hồi lâu, Triệu Bân mới lên tiếng.
“Xem ra hoàng phi Vũ Linh đã nói với ngươi khá nhiều chuyện trong quá khứ”, gương mặt của Ân Trú âm u như quỷ dữ.
“Rốt cuộc ông là ai?”, Triệu Bân nhìn không chớp mắt.
“Ta là tiên, đến từ thượng giới”, Ân Trú mỉm cười nham hiểm.
“Nếu ông là một vị tiên, tại sao không quay về tiên giới”, Triệu Bân lôi ra một bầu rượu.
“Tiên lộ đứt đoạn rồi, ta không quay về được”, Ân Trú nghiến răng nghiến lợi, chỉ vài chữ này mà như tiếng gầm phát ra từ linh hồn, gương mặt càng thêm méo mó, đôi mắt già nua kia đỏ lòm như sắp nhỏ máu.
Triệu Bân lại nhíu mày.
Tiên lộ đứt đoạn.
Đây là lần đầu hắn nghe nói.
Khi Nguyệt Thần vẫn còn ở đây chắc cũng biết, chẳng qua chưa từng tiết lộ với hắn.
“Nói với ngươi nhiều bí mật như thế, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để chết chưa?”, Ân Trú mỉm cười dữ tợn, tâm trạng đã bình ổn, lão ta cười khẩy nhìn Triệu Bân. Nếu không nắm chắc mười mươi, lão ta sẽ không kể nhiều chuyện quá khứ với Triệu Bân. Rừng rậm Huyết U này là mộ phần mà lão ta chọn cho Triệu Bân.
“Chưa đến sau cùng, chưa biết đáp số”.
“Ngươi sẽ không nghĩ rằng ngươi có thể sống sót trở ra đấy chứ!”