Nếu như hướng đi ảnh hướng tốc độ xói mòn của tuổi thọ, tốc độ chậm lại thì có nghĩa hắn đang đi hướng ra ngoài, còn nếu tuổi thọ giảm mạnh thì đồng nghĩa hắn đang đi sâu vào trong.
Mặc dù cách này khá ngu ngốc nhưng lại rất hữu hiệu.
Chẳng còn cách nào khác, trong rừng rậm Huyết U có trận tiên mê cung, liên tục khiến hắn đi sai đường.
Trong cấm địa này, võ hồn cảm ứng và thị lực Thiên Nhãn chỉ là vật trang trí.
Nhưng tốc độ suy giảm tuổi thọ lại rất thật.
Một câu thôi, đi theo cảm giác là được.
Cái gọi là cảm giác nghĩa là cảm ứng về tốc độ suy giảm tuổi thọ.
Hắn quay đầu, đi về một hướng, lặng lẽ cảm ứng tuổi thọ liên tục, lúc tốc độ suy giảm tuổi thọ tăng nhanh thì hắn liền lập tức thay đổi phương hướng, hướng nào mà tuổi thọ giảm ít thì cứ thế mà lao tới.
“Ranh con nhạy đấy!”
Tận sâu trong rừng rậm Huyết U, Đại Tế Ti Ân Trú từ từ mở mắt ra.
Ở đây lão ta có thể nhìn thấy rất rõ hành tung của Triệu Bân, vì phần lớn cây cối trong cấm địa đều có khắc cấm chế, không chỉ có thể nghe trộm thông qua những chúng mà còn có thể nhìn lén nữa, hai người theo dõi Triệu Bân đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, rõ ràng là đang dựa vào tốc độ suy giảm tuổi thọ để tìm phương hướng.
“Cần gì phải rắc rối như thế, để cháu đi giết hắn!”, Ân Minh cũng có mặt ở đó. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ rực như sắp nhỏ máu, sự căm hận và phẫn nộ của hắn ta đối với Triệu Bân đã ăn vào trong xương tủy.
“Cháu đánh không lại hắn đâu!”, Ân Trú lạnh lùng nói.
Thông qua lão tổ Huyết Y, lão ta đã biết sức chiến đấu của Triệu Bân mạnh đến mức nào.
Kỳ tài khác người tầm cỡ Triệu Bân thế này thì cảnh giới Thiên Võ bình thường vốn không thể nào hạ được hắn, mặc dù tu vi của Ân Minh cũng đã tiến bộ không ít, đồng thời cũng lột xác rất nhiều lần nhưng vẫn không phải là đối thủ của Triệu Bân.
“Phái thêm hai ngụy bí giả cảnh giới Thiên Võ hỗ trợ thì nhất định có thể hạ được hắn!”, Ân Minh hằm hằm nói.
“Thể đơn hồn bị phản phệ cần có thời gian để điều dưỡng, không thích hợp điều khiển ngụy bí giả”, Đại Tế Ti Ân Trú nói.
Lão ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn tế đàn ở gần đó.
Trên tế đàn có đặt một cỗ quan tài ngọc màu đen, bên trong có một Ân Trú khác đang nằm, mặt mày trắng bệch, trạng thái bệnh tật hiện rõ giữa hai chân mày. Mặc dù đó là một cơ thể bằng xương bằng thịt nhưng khóe miệng chốc chốc lại có máu chảy ra.
“Trong thời gian ngắn Triệu Bân không thể ra ngoài được”, Ân Trú không nhìn về tế đàn nữa, mà nói với giọng già nua lạnh lùng, đầy vẻ uy nghiêm: “Suy giảm tuổi thọ sẽ khiến hắn vô cùng đau đớn, cứ chờ là được!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, một bóng người xinh đẹp từ trong địa cung bước ra, mái tóc đỏ như máu xõa ra, người này di chuyển kéo theo gió mạnh và khí vận nổi lên, thổi bay mái tóc, mặc dù đôi mắt trong veo như nước nhưng tràn đầy hung dữ và tàn bạo, cộng thêm vẻ ngoài động lòng người, trông cứ như một nữ ma đầu.