Sắc mặt của Ân Minh lúc này trong vô cùng khó coi, hắn ta đang xem đại chiến mà lại bị quấy rầy.
"Cũng chẳng sao".
Ân Trú nở nụ cười rồi phất tay.
Trong ống tay áo của lão ta có ánh sáng chiếu thẳng lên trời.
Vòm trời ông ông chấn động, ngay lập tức diễn hóa ra một con mắt khổng lồ, nhìn thoáng qua trông y hệt một vòng thái dương tỏa ra hào quang khắp núi rừng.
Đây là bí pháp nhìn lén cùng loại với Đại Nhật Thiên Nhãn.
Kết quả là màn nước băng diệt trước đó đã được tái tạo trở lại.
Tuy nhiên cảnh tượng trong màn nước lại khiến cho hai ông cháu không thể tưởng tượng nổi.
Nữ soái tà ma đã bị đánh bại, chẳng những bị đánh bại mà còn bị Triệu Bân bắt sống.
Chuyện này thật đáng sợ.
Đừng nói là Ân Trú cùng Ân Minh, ngay cả Nguyệt Thần nhìn thấy cảnh này cũng phải kinh ngạc.
Đánh bại và bắt sống là hai khái niệm khác nhau, độ khó cũng không giống nhau.
"Tiền bối, đắc tội rồi".
Triệu Bân rất tự giác trói gô nữ soái tà ma lại.
Sau đó hắn còn lấy ra rất nhiều bùa chú phong ấn, một hơi dán lên người cô ta mấy chục lá bùa.
"Triệu Bân!"
Đôi mắt của nữ soái tà ma đục ngầu, cô ta rất muốn phá vỡ phong ấn.
Nhưng cô ta có giãy giụa cỡ nào cũng vô ích, cô ta đã bị Triệu Bân phong ấn hết sức gắt gao.
Nguyệt Thần vừa nhìn thấy đã muốn bật cười, làm ra vẻ oai phong lẫm liệt xông tới, cuối cùng lại tự dâng đầu cho người chém!
Triệu Bân không phản ứng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trên không trung có một con mắt lớn như vậy, muốn không thấy cũng khó.
Hắn biết ý nghĩa của con mắt lớn đó, tất nhiên đó chính là bí pháp nhìn lén.
"Thả ta đi được chưa?"
Triệu Bân thản nhiên nói, hắn tin chắc rằng Ân Trú có thể nghe thấy.
Vừa nói hắn vừa kê kiếm lên cổ nữ soái tà ma, ngụ ý rất rõ ràng, nếu như không thả hắn ra khỏi khu rừng này thì hắn sẽ ngay lập tức giết chết cô ta.
"Ngươi giết được cô ta sao?"
Ân Trú nhếch miệng cười gian xảo.
Triệu Bân nghe xong lời này thì không khỏi hít sâu một hơi.