Nữ soái tà ma nanh ác nói, lộ ra nụ cười âm trầm đáng sợ.
Cô ta đã thăng lên cảnh giới Thiên Võ, đã có thể phong ấn hoàn toàn ý thức của Sở Lam vào nơi sâu nhất trong linh hồn, hắn chỉ dựa vào một khúc nhạc mà muốn đánh thức Sở Lam thì chẳng khác nào kẻ ngốc nói mơ, cho dù ý thức có thể tỉnh nhưng cũng phá không được phong ấn.
Không hiệu quả sao?
Triệu Bân thấy nữ soái tà ma không có gì khác thường thì nhíu mày thật chặt.
Tiếng đàn chưa dừng.
Trong lúc đàn khúc Vô Sương, hắn lại đàn thêm khúc Tỉnh Thế.
Lúc này, trong mắt nữ soái tà ma mới thoáng hiện một tia đau lòng.
Tất nhiên nó chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
Triệu Bân đã thấy rõ một sức mạnh thần bí đã kéo ý thức của nữ soái trở lại.
Hiển nhiên là ý thức của nữ soái đã bị phong ấn, bị đặt một loại cấm chế chống chú Tỉnh Thế.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì đây là kiệt tác của Ân Trú.
Thứ Đại Tế Ti hoàng tộc thông hiểu nhất chính là bàn môn tà đạo.
"Vẫn không có tác dụng".
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, không tiếp tục gảy đàn nữa.
Ân Trú đúng là một lão hồ ly, dường như có thể đoán được tất cả phương pháp mà hắn định sử dụng.
"Ngươi còn có thể làm gì nữa?"
Nhìn thấy Triệu Bân bất lực, nữ soái tà ma liền bật cười.
Triệu Bân không đáp, hắn thu lại cây đàn đá rồi đem thi thể của Hồng Tước ra ngoài.
Không có gì lạ khi vừa nhìn thấy thi thể cấp Tiên của Hồng Tước thì ánh mắt của nữ soái tà ma đã lóe sáng.
So với thân thể của Sở Lam thì thân thể của Hồng Tước lại càng hoàn mỹ hơn.
"Hôm qua, Hồng Tước đã báo mộng cho ta".
"Hồng Tước nói nếu như có thể sống lại thì liền gả cho ta".
"Vãn bối thực sự thụ sủng nhược kinh".
Triệu Bân khoanh chân ngồi xuống, sau đó lại không đứng đắn thì thầm.
Hắn tất nhiên là có mục đích riêng: dùng Hồng Tước kích thích tà ma.
Cách này của hắn thật sự có hiệu quả.
Nữ soái tà ma đang nghiến răng nghiến lợi.