Làm việc thất đức nhiều quá, hắn cũng biết đỏ mặt xấu hổ thôi.
Trong tình huống đặc thù, thủ đoạn cần phi thường, dù cách này hơi “xấu” nhưng nó có tác dụng.
Không biết đến lúc nào hắn mới thu tay.
May mà cô ta uống ít, hơn nữa thời gian cũng không dài nên dược hiệu của cực lạc tán vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Hai người họ hợp lực luyện diệt được dược lực kích tình của cực lạc tán, nhưng mặt của nữ soái vẫn còn đỏ, đến bản thân cô ta cũng không biết dục vọng nguyên thủy nhất lại mãnh liệt đến thế.
“Đã mạo phạm rồi, xin tiền bối tha lỗi!”
Triệu Bân nghiêm túc nói.
“Không… Không sao!”
Sở Lam khẽ đáp, cố gắng né tránh đôi mắt của Triệu Bân.
Đường đường là nữ soái Xích Diễm, tung hoành khắp biên cương cũng chưa từng biết sợ, vậy mà giờ lại không khống chế nổi.
“Vậy… Là hết rồi sao?”
Nguyệt Thần tỏ vẻ tiếc nuối, chẳng phải sắp trực tiếp tại hiện trường sao?
Hơn nửa đêm rồi mà chẳng có được chút lợi lộc gì cả, làm cô ta cũng không có động lực đánh nhau nữa.
“Đã mạo phạm rồi, xin tiền bối bỏ qua!”
Triệu Bân lặp lại.
Lần này là hắn nói với Hồng Tước, tiên thể đã bị hắn thu vào trong nhẫn ma.
Hắn giải quyết xong việc bên này rồi mới phóng về phía tà linh, chém ra một luồng kiếm khí.
Sở Lam cũng không đứng yên, những tà linh nhào đến đều bị cô ta giết như ngả rạ.
Hả?
Triệu Bân đột nhiên liếc mắt, nhìn nữ soái với ánh mắt kỳ lạ.
Mới đó, Sở Lam còn đang ở cảnh giới Thiên Võ, sao giờ lại rớt xuống cảnh giới Chuẩn Thiên rồi?
Sau khi quan sát một lúc, hắn mới phát hiện ra vấn đề.
Dường như chỉ khi tà niệm làm chủ ý thức, cơ thể cô ta mới là cảnh giới Thiên Võ.
Nếu như Sở Lam khống chế cơ thể thì sẽ là cảnh giới Chuẩn Thiên, đó mới là tu vi thật sự.
So với Triệu Bân, nữ soái bình tĩnh hơn nhiều, cô ta biết rất rõ mình đang ở trong trạng thái gì.
Gào!
Trong tiếng gào khóc, tà linh rút đi như thủy triều.