Thống soái ngự lâm quân hét lớn, vung kiếm chỉ về phía rừng Huyết U.
Ngự Lâm Quân của Đại Hạ đã bày binh sẵn, đồng loạt mở cấm chế của xe nỏ.
Hàng vạn mũi tên cùng lúc được bắn ra.
Lúc tên đáp đất thì phát nổ điên cuồng.
Ngụy bí giả truy sát ra ngoài rừng Huyết U bị nổ tan tác.
Ân Minh ở trong tốp đó cũng không hơn là mấy, suýt chút bị nổ đến banh xác.
“Rút”.
Mệnh lệnh của Ân Trú truyền ra từ sâu trong rừng rậm Huyết U.
Chỉ có Ân Minh và những ngụy bí giả nghe thấy được lời của lão ta, Ngự Lâm Quân của Đại Hạ đang thừa thắng xông lên, lôi ra thêm vũ khí chiến tranh. Nếu giờ còn đánh nữa thì phe Ân Trú sẽ thương vong nghiêm trọng, quan trọng nhất là bây giờ trạng thái của lão ta rất tồi tệ, nếu còn cố điều khiển ngụy bí giả thì sẽ bị phản phệ đến căn cơ suy sụp.
Ân Minh hộc máu, loạng choạng chạy vào lại cấm địa.
Tất cả ngụy bí giả đều không tỉnh táo về tinh thần nên đương nhiên sẽ nghe theo lệnh vô điều kiện, trong màn mây máu, cả đội quân rút vào trong rừng rậm Huyết U như thủy triều rút, từng người nối đuôi nhau chạy vào trong lòng đất rồi không còn thấy đâu nữa.
Phụt!
Nhưng lần hộc máu sau đó thì lại xuất hiện rất rõ ràng.
Là Ân Trú hộc máu, lão ta bị phản phệ quá nặng, đứng không vững nên gục xuống.
“Đáng chết!”
Tiếng gào thét của ông ta đầy sự căm phẫn.
Lão ta là tiên, rừng rậm Huyết U lại là sân nhà, lão ta nắm ưu thế tuyệt đối như thế mà lại để Triệu Bân chạy mất, không chỉ tổn thất binh tướng mà bản thân còn bị thương nặng hơn cả trước đó.
Hối hận!
Lão ta vô cùng hối hận.
Lão ta nên ra tay tiêu diệt Triệu Bân từ sớm mới đúng.
Nếu như đây là một cuộc chiến, lão ta thảm bại rồi!
“Đánh cho ta”.
Ngự Lâm Quân không ngừng hét lên, vẫn còn đang tiếp tục tấn công.
Sự đáng sợ của vũ khí chiến tranh khiến ai nghe thấy cũng phải thót tim.
“Cố lên!”
Mấy người Hắc Huyền thì dùng chân nguyên trị thương cho Triệu Bân và nữ soái.
Nữ soái còn đỡ, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Cơ Ngân lại trọng thương dữ dội, cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể đều có vết thương, trời mới biết hắn đã gặp phải kiếp nạn gì trong cấm địa.
Cũng may là Thánh tử Thiên Tông có nội công thâm hậu.
Sau khi được bọn họ bảo vệ tâm mạch, tạm thời hắn cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sương máu tan dần.