Nghe xong, Thương Khung không khỏi nhíu mày.
Cấm địa không phải chuyện đùa, Triệu Bân thật sự dám xông vào trong náo loạn.
Cũng may mà hắn còn sống.
Triệu Bân cùng nữ soái trở về Thiên Tông.
Trời vẫn còn tối.
Hai người ngâm trong Thiên trì để bồi dưỡng khí lực.
Có rất nhiều người đứng tụ tập bên Thiên trì, có chưởng giáo Thiên Tông, có tứ đại pháp sư hộ quốc, có đồ nhi Hồng Uyên,... sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, một thánh tử Thiên Tông một nữ soái Xích Diễm bây giờ tóc đều đã bạc, sống lâu nhất cũng không qua hai ba năm, cho dù vẫn còn bộ dáng tuổi trẻ nhưng đều đã đến tuổi xế chiều.
"Cấm địa! Sao hắn có thể ra ngoài?"
Các trưởng lão đều vô cùng bất an, cho tới nay đều không thể tin được.
Một làn gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh xinh đẹp bước vào.
Đó chính là hoàng phi Vũ Linh, dung nhan vô cùng tiều tụy.
Đây là lần đầu tiên bà ấy gặp lại nữ soái Xích Diễm từ sau đêm hôm đó.
Bà ấy cảm thấy vô cùng áy náy với Sở Lam, chuyện xảy ra năm đó có rất nhiều uẩn khúc, cuối cùng bà ấy lại đưa tà niệm của Hồng Tước phong ấn vào trong cơ thể của nữ soái, Sở Lam thành ra thế này đều là do bà ấy.
Đối với Triệu Bân, tâm trạng của bà ấy rất phức tạp.
Người mà con gái bà ấy yêu thương sắp mất mạng.
Nếu như Long Phi còn sống mà nhìn thấy cảnh này thì không biết còn đau lòng đến mức nào.
"Cũng may là đến sớm", Hắc Huyền thở dài một tiếng.
"Không ngờ lại trốn trong rừng rậm Huyết U", Linh Lung lạnh lùng nói: "Có thể tìm ra nó không?"
"Không gian đại thế giới di động, muốn tìm như mò kim đáy bể", Dương Huyền Tông hít sâu một hơi nói.
Lời này khiến cho sắc mặt của người nghe đều trở nên rất khó coi.
Cấm địa cũng không đáng sợ, nó di động được mới đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!