Triệu Bân gọi Diệu Ngữ ra.
Hắn và nữ soái bị thương nặng, Diệu Ngữ cũng không khá hơn là bao.
Đắm mình dưới ánh trăng, huyết quang trên người tiểu nha đầu trông vô cùng chói mắt, lực minh hôn bao phủ quanh thân cũng mai một. Triệu Bân phóng ra Tiên lực bao phủ lấy Diệu Ngữ, chậm rãi chữa trị vết thương cho cô ta.
Nguyệt Thần liếc nhìn, cũng chỉ có thể thở dài.
Sau khi thở dài cô ta còn không quên liếc mắt nhìn chúc phúc của thần.
Chúc phúc của thần đang run rẩy, không biết có ngụ ý gì.
"Xác sống minh hôn".
Triệu Bân đang rất tập trung cho nên không nhận ra Hồng Uyên đã bước đến bên cạnh mình.
Triệu Bân thu tay lại, hắn nhìn Hồng Uyên với ánh mắt đầy mong chờ, hy vọng Hồng Uyên có thể cứu được Diệu Ngữ.
Hồng Uyên đặt hai ngón tay của mình lên giữa ấn đường của Diệu Ngữ.
Ông ta phóng ra một tia hồn lực chảy vào trong tâm trí của Diệu Ngữ.
Sau khi truy xét thì ông ta không khỏi nhíu mày, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Tiểu nha đầu này rõ ràng là xác sống tại sao vẫn còn có linh hồn? Thậm chí linh hồn còn đang chậm rãi thức tỉnh, chẳng lẽ lại sắp quay trở lại dương gian? Khế ước minh hôn trong truyền thuyết quả nhiên mơ hồ quỷ dị.
"Không đúng".
Sau khi quan sát hồi lâu thì đôi mắt của ông ta lại càng nhíu chặt.
Tiểu nha đầu xác sống này không phải có linh hồn sắp trở về dương gian mà chỉ là hồi quang phản chiếu, bởi vì khế ước minh hôn vẫn chưa hoàn chỉnh cho nên đã bị một nguồn năng lượng thần bí phá hỏng.
“Tiền bối”, Triệu Bân ngập ngừng gọi một tiếng.
“Đợi lão phu quay về tra bí quyển”, Hồng Uyên hít sâu một hơi nói.
Triệu Bân cảm thấy rất đáng tiếc, Ma quân đã bó tay không có biện pháp, Hồng Uyên cũng không thể làm gì hay sao?
"Hãy chữa thương trước đi đã".
Hồng Uyên ôn hòa cười, xoay người rời khỏi Thiên trì.
Ông ta không mang Hồng Tước đi, vẫn để cho Triệu Bân giữ.
Trước khi đi ông ta còn để lại một lọ đan dược giúp tăng tuổi thọ.
Trước khi đi ông ta còn chắp tay hành lễ với Triệu Bân, không hề quan tâm đến bối phận của mình.
Cũng may mà ở nơi này không có người ngoài, nếu như để người ngoài nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ rất kinh hãi, Hồng Uyên là người như thế nào, chính là lão tổ của cả Đại Hạ đó! Tính bối phận thì Triệu Bân còn phải gọi ông ta là thái sư tổ, không ngờ ông ta lại hành lễ với một tiểu bối, chưa nói đến chuyện tổn thọ, đây nhất định là một vinh hạnh vô song.