Ma quân không nhìn Diệu Ngữ nữa, ông ta bóp nát một viên đan dược rồi dung nhập vào trong cơ thể Triệu Bân.
Đây là linh dược bổ sung tuổi thọ, tóc Triệu Bân đã bạc trắng, dường như không còn sống được bao nhiêu năm nữa, rừng rậm Huyết U không phải là nơi tốt đẹp gì, ngay giây phút hắn bước vào thì cũng đã không có quá nhiều hi vọng còn sống trở ra.
Triệu Bân ho khan một tiếng.
Đêm đó cũng không phải là hắn muốn vào mà là bị lôi vào.
Giờ phút này nghĩ lại hắn vẫn còn cảm thấy sợ, suýt chút nữa thì hắn đã bỏ mạng ở bên trong.
Đường phố vô cùng náo nhiệt.
Bốn người gặp thoáng qua.
Bọn họ giống như những du khách hồng trần tạm dừng bước ở nhân gian nghỉ ngơi, trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, không cần điểm đến cũng không quan tâm đến phương hướng, nhân thế phồn hoa nơi nào cũng lưu lại dấu chân của bọn họ.
"Đang rải cẩu lương à?"
Người của Ma gia âm thầm đi theo liền ý vị thâm trường nói.
Ma quân cùng Ma hậu tình ý sâu đậm, Triệu Bân cũng đang nắm tay thê tử đi khắp thế gian.
Chờ đi!
Chờ Ma hậu khôi phục thần trí.
Muốn tìm được đất Phật trong thời gian ngắn, sợ rằng cũng chỉ có một mình Ma hậu làm được.
Mọi người trong thành Thiên Thu lúc này vô cùng bận rộn, bọn họ sắp đại náo đất Phật cho nên cần phải chuẩn bị thật tốt, vũ khí chiến tranh như xe nỏ được lắp ráp ra càng lúc càng nhiều, nhất định không cày nát đất Phật thì không ngừng lại.
Màn đêm lại buông xuống.
Trong một tiểu viện vô cùng yên tĩnh.
Triệu Bân tĩnh tọa dưới gốc cây cổ thụ, dường như hắn đang gặp ác mộng hoặc là nhớ đến chuyện gì đó đau khổ cùng cực mà hai hàng lông mày của hắn đang cau lại thật chặt, thỉnh thoảng lại kêu rên, ý thức trở nên mơ hồ.
"Tâm ma?"
Nguyệt Thần chỉ cần liếc nhìn liền biết Triệu Bân đang xảy ra chuyện gì.
Cô ta hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên vì chuyện này, đó là kiếp số mà một mạch truyền thừa này phải trải qua, chỉ là không sớm thì muộn thôi, mà hiện tại Triệu Bân lại thuộc đối tượng gặp sớm hơn. Trong ký ức của cô ta, người có kiếp tâm ma đến sớm nhất cũng là cảnh giới cấp Tiên, lẽ nào huyết mạch truyền thừa hậu thiên lại sớm hơn nữa sao?
Nhưng cũng không sao.
Đến sớm hay muộn thì cũng không trốn tránh được.
Với tâm cảnh như của Triệu Bân, kiếp tâm ma không thể làm khó được hắn.