Mấy ngày qua, ông ta không ít lần nói chuyện với tiểu vụ linh về “lý tưởng”.
Nói mãi nói mãi thì bạn nhỏ này cũng tiến bộ lên đó, lanh lợi lắm.
“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”.
Lão tổ Bạch gia vuốt chòm râu, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói thay tất cả.
Bầu không khí ở thành Thiên Thu rất mới mẻ, ở lâu sẽ nhập gia tùy tục.
Suốt dọc đường, đám đông cứ đi rồi lại dừng.
Mỗi khi dừng lại, mọi người lại hướng mắt về phía Ma Hậu.
Cô ta quả thực đã tìm thấy đất Phật, nhưng thế giới không gian đó liên tục di chuyển.
May mà cô ta đã dùng Phật pháp phi phàm của mình để truy tìm dấu vết, khóa chặt vào Thánh Nữ của Phật gia.
“Tiền bối, ông đã từng nghe đến kẻ trừng phạt chưa?”
Triệu Bân đột ngột cất tiếng hỏi Bất Diệt Ma Quân.
“Tất nhiên là nghe rồi, nhưng chưa từng gặp”, Ma Quân chậm rãi nói: “Nghe đồn đó là một vị tiên, một vị tiên thực thụ, trừ phi võ tu Thiên Võ phá vỡ quy tắc, nếu không sẽ không dễ gì lộ diện, chưa một ai được gặp người thật”.
Triệu Bân không hỏi nhiều, phần còn lại tự mình tưởng tượng ra là được.
“Kẻ trừng phạt” kia chắc hẳn đến từ tiên giới, giúp phàm giới duy trì trật tự.
Chắc hẳn Nguyệt Thần biết rõ chuyện này.
Nguyệt Thần không phản bác, cô ta là thần linh, tất nhiên sẽ biết rõ.
Nhưng “kẻ trừng phạt phàm giới” kia không phải một vị tiên, mà là một vị thần.
Thần cũng được mà tiên cũng được, chỉ cần tiến vào phàm giới thì đều bị chèn ép.
Càn khôn của phàm giới bá đạo thế đấy.
Soạt! Soạt!
Đám đông nhanh như cắt, lướt qua một dãy núi khác.
Khoảng cách quá xa, còn phải chạy đường dài, họ cần tới mấy ngày liền.
Giữa chừng, Ma Hậu từng cầm bản đồ ra nhìn, có thể xác định được vị trí của đất Phật trên bản đồ.
Cho dù có sai lệch, cũng không vượt quá một trăm dặm.
Không biết đến ngày thứ mấy, đám đông cường giả tiến vào một vùng biển.
Nơi này không thuộc lãnh thổ Đại Hạ, cũng không phải Nam Vực.
Vùng biển này vô cùng rộng lớn, dưới ánh trăng, nó toát ra một phong vị khác.