Bát Nhã rên rỉ lên khó chịu, không gian u tối rung chuyển.
Ma Hậu bay lên trời rồi chìm vào bóng đêm.
Cô ta đang xâm nhập vào cơ thể của Bát Nhã, cưỡng chế để cùng sở hữu cơ thể với cô ta.
Triệu Bân và Ma Quân cũng không rảnh rỗi, cả hai thi nhau xuất chiêu, cùng đánh vào một điểm với uy lực mạnh nhất. Thế giới bóng đêm lập tức nổ tung, ánh sáng lại quay trở lại, còn thánh nữ Phật gia cách biệt với bóng đêm thì bị té bật ra, Phật thân tóe máu, cả Phật quang và ma sát đều mất đi sức mạnh vốn có.
Ma Hậu lại quay ra trở lại.
Còn Bát Nhã thì trở về lại trạng thái ban đầu.
Khí uẩn Chuẩn Tiên của cô ta đang mất dần đi.
“Ta không sai!”
Biểu hiện của ma đạo trên người cô ta vẫn chưa mất đi mà ngược lại còn càng lúc càng nặng hơn.
Cô ta bây giờ không phải ma mà cũng không phải Phật, càng giống với một kẻ điên hơn.
Đúng và sai!
Thiện và ác!
Dường như lúc này không thể nào nói rõ được.
Ba người Triệu Bân không tiếp tục tấn công.
Mà cũng không cần phải tấn công nữa rồi.
Có lẽ vì nghiệp chướng của Bát Nhã quá nặng nên Phật tâm đã sụp đổ, hương hỏa và niệm lực cũng lập tức biến mất, cảnh giới tu vi, căn cơ nội lực của cô ta đều bị phản phệ, dần dần mất đi. Phật thân bê bết máu của cô ta cũng từ từ biến thành sương mờ dưới ánh trăng nhạt.
“Ta không sai!”
Đến lúc này rồi Bát Nhã vẫn còn hét lớn.
Cô ta có sai hay không, chẳng ai phán xét hay bình luận, nhưng cô ta thật sự đã làm đảo lộn nhân quả của người khác.
Sao trời lấp lánh.
Trăng trong vắt.
Thánh nữ Phật gia biến thành mây khói trong tiếng hét tuyệt vọng của chính mình.
Thế giới hồng trần tiễn chân cô ta bằng một tràng Phật âm.
Hay nói đúng hơn là tiễn đi sơ tâm của cô ta thuở ban đầu.
Đến cả Nguyệt Thần cũng không thể phủ nhận xuất phát điểm ban đầu của Phật là tốt.
Đây là một đoạn nhân quả không có đúng sai, hoặc cũng có thể nói đây là nghiệp chướng, nghiệt duyên!