“Như Nhi?”
Phù Dung dựng thẳng người, lảo đảo trước mặt Triệu Bân,
Kết quả này không khó để dự đoán, Liễu Tâm Như vẫn không có phản ứng gì.
“Con sẽ đánh thức nàng ấy!”
Triệu Bân lấy ra đàn đá, gảy khúc tỉnh thế,
Tiếng đàn du dương vang khắp thành Thiên Thu, rất nhiều người ngước lên đỉnh núi, tài đánh đàn của Triệu công tử càng lúc càng tiến bộ, khúc tỉnh thế khiến tâm tư người nghe trong sáng thanh minh, còn có tác dụng hơn cả tĩnh tâm quyết.
Ánh mắt nhìn Liễu Tâm Như có chút mơ màng
Cũng được độ hóa như nhau nhưng nàng lại có chút khác với Ngưu Oanh ngày xưa.
Người độ hóa nàng là thánh nữ Phật gia, người dùng chú vong thế trên thân nàng cũng là thánh nữ Phật gia, dù cho dùng khúc tỉnh thế thì cũng khó đánh thức được, ít nhất thì trong thời gian ngắn, nàng sẽ không thể nào tỉnh táo lại được.
Ầm!
Theo sau tiếng đàn là một tiếng nổ “ầm” vang khắp cả thành cổ.
Là Thương Khung, ông ta đã thật sự khôi phục lại cảnh giới Thiên Võ.
“Bao giờ chúng ta mới được thăng cấp đây?”
Mấy lão bối ai cũng buồn bã, đặc biệt mấy lão già đang ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao, họ là người buồn nhất.
Tu luyện đến Chuẩn Thiên đỉnh cao thì dễ nhưng muốn đột phá lên cảnh giới Thiên Võ lại khó như lên trời.
Thương Khung đã xuất quan, vô cùng oai phong.
Tiếng hét thê thảm cũng theo đó vang lên vì có rất nhiều người bị đánh.
Lúc Thương Khung lên đến đỉnh núi nhà họ Triệu, chữ “sung sướng” hiện rõ trên khuôn mặt.
Thật ra người mà ông ta muốn đánh nhất là Triệu Bân.
Đương nhiên ông ta không phải đến để đánh nhau, vì có đánh cũng không đánh lại được.
Ông ta đến là để thăm Liễu Tâm Như, cô nhóc này là hạt giống tốt để tu luyện.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên?”
Thương Khung nhìn thấy Liễu Tâm Như thì ngây ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!