Không biết tại sao, đêm nay ánh mắt Linh Lung nhìn Triệu Bân có vẻ kỳ lạ, cứ thỉnh thoảng lại đảo mắt qua Triệu Bân, gặp phải ánh mắt của Triệu Bân thì hoảng loạn né đi.
“Ba tháng sau ta sẽ lại đến”.
Triệu Bân không nấn ná quá lâu, để lại lời dặn này rồi quay người rời đi.
Nếu hắn tính toán không sai, ba tháng sau, huyết mạch của Linh Lung sẽ cạn kiệt rồi chính thức diễn hóa thành ngụy bí giả.
Hắn sẽ không giết Linh Lung, hắn sẽ cưỡng chế phong ấn cô ta.
“Thay ta hỏi thăm mẹ ngươi”, sau lưng vọng lại lời nói khẽ khàng của Linh Lung.
“Được”, Triệu Bân đáp lại rồi biến mất dưới ánh trăng.
Sau lưng hắn, thần thái của Linh Lung khá hoảng hốt.
Long Chiến biết bí mật thì cô ta cũng được thông báo.
Cơ Ngân của Thiên Tông là Triệu Bân của thành Vong Cổ.
Cô ta không thể nào ngờ được, những gì mình trông thấy từ đầu đến cuối là một vở kịch. Cô ta càng không ngờ được, tiểu võ tu đã liều mình bảo vệ cô ta vào cái đêm cô ta cải lão hoàn đồng sẽ dùng một tư thế khác để đứng trước mặt cô ta. Đời người như vở kịch, quả đúng không sai.
Sở gia.
Triệu Bân tiến vào như một u linh.
Sở gia cũng có khá nhiều người trúng bùa chú, hắn kiểm tra từng người một, cứ mười người thì có tám người đang mất dần huyết mạch.
Khi hắn tìm thấy nữ soái, Sở Lam đang đứng trên cầu ngắm nhìn bầu trời.
Tìm rừng rậm Huyết U như tìm kim đáy bể, nhưng có lẽ tà niệm của Hồng Tước sẽ có cách.
“Sao nửa đêm lại tới đây”, nữ soái quay đầu nhìn hắn.
“Một kiếp nạn lớn đã bắt đầu rồi”, Triệu Bân nói rồi chỉ tay vào mi tâm của Sở Lam, một tia hồn lực chảy vào, tìm thấy tà niệm của Hồng Tước một cách chuẩn xác, nó bị Sở Lam đè nén tới chỗ sâu nhất trong linh hồn.
Đó là một gương mặt quỷ, trông giống hệt Hồng Tước, nhưng vô cùng méo mó. Nhìn thần sắc của nó dữ tợn và đáng sợ như lệ quỷ, nếu không phải vì Triệu Bân, nó cũng không rơi vào hoàn cảnh này.
“Nói cho ta biết rừng rậm Huyết U ở đâu, ta sẽ cho ngươi tự do”, Triệu Bân điềm tĩnh.
Trên thực tế, đây là một lời khoác lác.
Hắn không thể trả tự do cho tà niệm của Hồng Tước, bởi vì nó là tà niệm, đã hòa cùng linh hồn của nữ soái làm một. Cưỡng ép tách hai bên ra chẳng khác nào giết Sở Lam, nếu có thể tách được thì đâu cần đợi hắn, e là Hồng Uyên đã làm từ lâu rồi.
Tất nhiên, nếu tà niệm của Hồng Tước tự ra ngoài thì là chuyện khác.
Nhưng theo hắn thấy, tà niệm không ngốc đến mức tự chạy ra ngoài, ra ngoài là chết.
Mà cơ thể của nữ soái là nơi tránh nạn của nó, muốn nhắm vào nó ư? Trừ phi hắn muốn Sở Lam chết.
Tà niệm không đáp lời Triệu Bân, chỉ nở nụ cười dữ tợn.