Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Thể phách của Ác vương rung lên, sức mạnh ác niệm cuồn cuộn trào ra, biến thành đại dương ác khí, cuốn theo vô số ác linh. Chỉ riêng tiếng gào thét ghê rợn của chúng cũng khiến tâm trạng của người ta rối bời, nói gì tới những cảnh tượng đáng sợ khác. Người bình thường trông thấy chắc sẽ ngã quỵ mất.  

 

Uy áp của ông ta mạnh đến mức trời đất rền vang sấm chớp.  

 

“Ân oán giữa ta và ngươi không liên quan tới tiểu bối, để hắn đi”, Ma Quân điềm nhiên nói.  

 

“Ngươi… có tư cách để đàm phán điều kiện với lão phu à?”, Ác vương thét lên, không thừa ra nửa lời đã bắt đầu tấn công ngay lập tức, một ngón tay vung ra u quang xuyên thủng hư không, đồng thời mang theo sức mạnh định vị, một đòn tấn công không thể sai lệch.  

 

Trên thực tế, Ma Quân cũng không có ý định né tránh, ông ta dùng cơ thể để hứng chịu, lồng ngực bị chọc thủng một lỗ.  

 

Dính phải một đòn, đâu có chuyện không đáp trả?  

 

Chiến kích của ông ta cũng chém một nhát chuẩn xác vào chân nguyên hộ thể của ác vương, uy lực còn sót lại trên chiến kích chém ra một vết thương trên lồng ngực của ông ta.  

 

Ác vương ngó lơ vết thương này, lao tới như ma quỷ, bàn tay như đao, từ trên trời vun vút lao xuống.  

 

Ma Quân đã đoán được điều này từ trước, ông ta vung chiến kích, quăng nó ra ngoài.  

 

Keng!  

 

Chưởng đao và chiến kích va chạm, không chỉ tạo ra âm thanh vang dội và thanh thúy mà còn có ánh lửa tóe ra.  

 

Ngoài ra, một quầng sáng đen thui lấy hai người này làm trung tâm không ngừng lan rộng ra bốn phía. Nơi nào mà nó đi qua, đất đá sụp lở, cây cối cao chọc trời cũng bị chém gãy ngang lưng.  

 

Uỳnh!  

 

Cánh tay của Ma Quân rung bần bật, chiến kích trong tay bị hất văng.  

 

Ác vương cũng không khá hơn, xương bàn tay nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.  

 

Nhưng khả năng khôi phục của ông ta rất bá đạo, chỉ mất một tích tắc mà vết thương đã lành hẳn, máu tươi chảy ra ngoài cũng dội ngược vào trong. Vết thương nhỏ xíu này cũng chỉ như gãi ngứa cho ông ta thôi.  

“So với ta năm đó… ngươi kém xa”.  

 

Ác vương mỉm cười ghê rợn, khoe hết hàm răng trắng ởn, cuốn theo ác niệm ngợp trời mà lao đến.  

 

Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, khó giấu vẻ tham lam.  

Nhấn Mở Bình Luận