Lão cầm kiếm, xông đến Ngự Hoa Viên như một tên điên, sự căm hận, phẫn nộ, bi thương và đau đớn đã nuốt chửng linh hồn Tử Y Hầu, khiến cho một người vốn tâm tư thâm sâu như lão biến thành một tên điên không hơn không kèm.
“Hỏi thế gian… Tình là gì?”
Hoàng phi Vũ Linh không đuổi theo, chỉ lẩm bẩm một câu, bà ấy đã không còn phân biệt được bản thân đang tự oán hay là thương xót cho Tử Y Hầu nữa, lão là một tên điên, một kẻ cuồng loạn vì tình, cũng là người si tình, nhưng chẳng phải con gái bà ấy cũng thế sao?
Uỳnh!
Một tiếng “uỳnh” đột nhiên vang lên, vọng khắp hoàng cung.
Kim Loan Điện rộng lớn, một người rớt từ trên trời xuống va vào làm nó sụp đổ ầm ầm, có lẽ vì chấn động quá mạnh nên mấy cung điện lớn xung quanh Kim Loan Điện cũng lập tức sụp vỡ theo, đến cả Ngự Hoa Viên ở cách đó rất xa cũng bị chút uy lực còn lại làm rung lắc, hoàng phi còn đang đắm mình trong suy tư cũng bị chấn tới hộc máu, hất lùi ra sau.
Tử Y Hầu đi ngang qua Kim Loan Điện cũng trùng hợp bị dính đòn, bị chấn động văng ra xa ngay lập tức.
Không sai, người rơi từ trên trời xuống là Triệu Bân, sau khi ra khỏi không gian ác linh, hắn gặp phải hiện tượng không gian sai lệch nên bị dịch chuyển đến Đế Đô, trùng hợp thế nào lại va vào hoàng cung. Sát khí quấn quanh cơ thể hắn biến thành những luồng kiếm khí, bắn ra khắp bốn phía, rất nhiều lầu các bị chém đến ngói văng khắp nơi.
Bùm!
Trong đống đổ nát, hắn khuỵu một chân xuống đất, nôn ra máu.
Hiện tượng sai lệch không gian này suýt chút đã lấy mạng hắn.
Nếu không phải nhờ có Trường Sinh quyết thì hắn đã bị sức mạnh không gian xé xác thành tro bụi từ sớm rồi.
Hả?
Triệu Bân đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về một hướng.
Hắn ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc, là Tử Y Hầu.
Lúc này không cần cảm nhận nữa, bởi hắn đã nhìn thấy người rồi, chắc chắn là Tử Y Hầu, không ngờ lão đã quay lại.
“Triệu Bân, trả tiên thể lại cho sư tỷ ta!”
Tử Y Hầu gào lên, cầm kiếm lao tới, hai mắt đỏ ngầu.
Đúng thật là lão đã điên rồi, cuồng loạn đến mức trong đầu chỉ còn lại hai suy nghĩ: Một là giành lại tiên thể cho sư tỷ, hai là giết chết Ân Trú.
“Trả mạng lại cho phụ thân ta!”
Triệu Bân thét to, hắn hét ra lời từ tận sâu trong đáy lòng. Hắn lê cái thân xác đầy máu me của mình nhào ra hư không, cuối cùng cơn hận bị đè nén suốt hai năm cũng đã bùng nổ vào lúc này, hôm nay, hắn nhất định phải giết Tử Y Hầu, ai ngăn cản cũng vô dụng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!