Là mộ của Tử Y Hầu, được chôn cất cạnh đó chính là Đại Hạ Hồng Tước.
Hắn vẫn luôn hận thù Tử Y Hầu như cũ, hận vì ông ta đã bức chết cha mình.
Sau hận thù chính là cảm kích, vì kẻ thù giết cha hắn lại thay hắn đỡ một chiêu trí mạng.
Có qua có lại.
Hận thù và cảm kích… hắn phân rất rõ.
Hắn rời đi, để lại một bình rượu trên bia mộ.
Trên đường cái Đế đô, người qua kẻ lại.
Sau nhiều ngày xây dựng, Hoàng thành lại quay về phồn hoa như xưa.
Bóng dáng hắn khiến rất nhiều người để ý, đây không còn là Thánh tử Thiên Tông nữa mà là thống soái của Thiên Tông, là Thiên Võ trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Trên người hắn có ánh sáng rạng rỡ của thời đại mới, hắn sẽ dẫn dắt thời đại này đi tới một huy hoàng mới.
Triệu Bân im lặng không nói, đi hết con đường.
Đế Đô còn đang xây dựng lại, vẫn lộ ra vẻ lụi bại đâu đó.
Đi tới một nơi, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn thấy một người quen. Vì là ban đêm nên phần gáy của người này bóng loáng.
Chính là Hồ Lai chứ ai! Đang đêm mà không ngủ, lại chắp tay đi qua đi lại trước một tòa lầu các đang xây dở, Triệu Bân ngước lên nhìn, nếu hắn nhớ không lầm thì đây là thanh lâu thì phải.
“Ái chà chà?”
Thấy Triệu Bân, Hồ Lai hô lên.
Triệu Bân không nói gì, quét mắt nhìn Hồ Lai một lượt, cũng lên đến cảnh giới Chuẩn Thiên rồi cơ đấy.
Xem ra nghiên cứu bí quyển đất Phật đúng là có được một vài tạo hóa.
“Chúng ta diệt đất Phật, ngươi có oán hận không?”, Triệu Bân đưa một bầu rượu tới.
“Sống chết có số, nhân quả có luân hồi”, Hồ Lai nhận lấy bầu rượu, cũng rất thoáng: “Chờ đến một ngày… lão nạp hoàn toàn giác ngộ thì sẽ đến trước Phật, quỳ ba ngàn năm”.
Nghe vậy, Triệu Bân không khỏi càng thêm kính trọng Hồ Lai.
Cùng là tu Phật, người này quả nhiên khác biệt, không oán hận một chút nào sao?
“Sao mà xây chậm thế không biết!”
Hồ Lai cầm bầu rượu, lẩm bẩm mãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!