Đại Bằng lại chửi, đâu chỉ có ánh mắt rực lửa mà cả người cũng hừng hực hỏa diễm.
Triệu Bân đương nhiên là không làm rồi, đây là Đại Bằng cánh vàng, hắn còn định dựa vào nó để ra oai kia mà?
“Ngươi chán sống”.
Đại Bằng quát ầm lên, vung cánh bay đến.
Sau khi khôi phục ký ức thì nó trở lên ghê gớm hơn rất nhiều, là cảnh giới Thiên Võ thứ thiệt, khí tức bạo liệt, có một loại uy áp mà cảnh giới Thiên Võ thật cũng không có được, đó là áp chế từ huyết thống.
Nhưng Triệu công tử nhà ta thì sợ cái gì.
Đại Bằng có mạnh nữa mạnh mãi thì vẫn phải chịu hạn chế của khế ước.
Chỉ cần khế ước vẫn còn thì cảnh giới của nó sẽ không thể vượt qua hắn được.
Keng!
Tiếng kiếm vang lên, hai tia sấm sét từ trong mắt Đại Bằng bổ ra.
Con này nói là làm, thật sự muốn bổ chết Triệu Bân.
Triệu công tử xem thường, một chưởng vỗ bay tia sét, đây là phàm giới, Đại Bằng lại là thông linh thú, có mạnh đến mấy thì cũng chỉ ngang cấp được hắn, muốn đánh nhau với hắn thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đòn đã.
“Đến đây”.
Triệu Bân dẫm lên trời, ra khỏi Thiên Tông.
Hôm nay đẹp ngày, rất thích hợp để đánh nhau.
Không cần hắn nói thì Đại Bằng cũng đã đuổi giết ra ngoài, hai cánh tung ra tạo thành một trận gió lốc, từng cọng lông đều sáng chói rực rỡ, khí huyết bạo liệt, cuộn thiên tịch địa.
Oành! Bùm!
Cả hai đánh nhau bên ngoài, rung động cả mặt đất.
Rất nhiều người bị giật mình tỉnh giấc, leo lên đỉnh núi theo dõi, ngơ ngác nhìn, đó là chưởng giáo sao? Kia là thông linh thú của chưởng giáo à? Sao cả hai lại đánh nhau? Sao mà ra tay nặng thế?
Á…!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đại Bằng oai phong không phụ sự kỳ vọng của đám đông, bị nện cho kêu lên oai oái.
Đánh nhau cùng cấp bậc à! Lực chiến đấu của nó còn kém xa Triệu Bân.
“Chịu phục chưa?”
Triệu Bân gọi Đại Bằng về, dừng lại trước đỉnh Tử Trúc.
Một con Đại Bằng to lớn như thế dán sát xuống mặt đất, trông rất hay ho.
“Ta không phục”.
“Có giỏi thì giải trừ khế ước đi”.
“Ta đập chết ngươi”.