Lão môn chủ ực một hớp rượu, lại vọt đi đâu mất.
Lão già này vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin, lại muốn tạo ra con mắt thiên không thứ ba.
Đội hình còn lại của bọn họ vẫn có thể lấy ra bốn người nam cảnh giới Thiên Võ.
Bọn họ liều mạng vì mục tiêu diệt trừ Huyết Ma.
Trước khi đi, Triệu Bân còn để lại phân thân ở đỉnh Tử Trúc.
Ma Quân và Hồng Uyên cũng để lại phân thân, nếu như mắt thiên không thấy được dấu vết của đám người Ân Trú thì sẽ đưa tin qua phân thân trước tiên.
“Phong ấn núi này lại”.
Sau khi Triệu Bân đi, Dương Huyền Tông hạ tử lệnh, không ai được phép quấy rầy tứ đại Thiên Võ.
Hôm ấy, Hoàng đế truyền lệnh ra khắp từng tòa thành cổ và từng gia tộc.
Mệnh lệnh là gì?... Xây dựng quân đội.
Tất nhiên là để phòng ngừa chu đáo, thời khắc chuẩn bị nghênh đón chiến tranh.
Trừ đó ra thì tám biên quan cũng có động tĩnh, đều điều binh khiển tướng. Mỗi một biên quan đều chỉ để lại năm trăm người canh giữ tường thành, còn lại đều được điều về trấn thủ và tuần tra các cương vực.
Hành động này khiến các đại vương triều khác lúng túng vô cùng.
Ở những biên quan mà bọn họ tiếp giáp với Đại Hạ luôn là mấy chục vạn đại quân trấn thủ.
Đại Hạ lại chỉ để lại mỗi năm trăm người, không sợ bọn họ tấn công à?
Không sợ!
Đây là câu trả lời của Long Dương.
Nếu không có đủ sức mạnh thì hắn ta cũng không dám điều binh như thế.
Thử hỏi các đại vương triều một chút, bọn họ còn dám ngông cuồng khiêu chiến sao?
Không dám!
Các hoàng đế của các quốc gia khác đều đưa ra một câu trả lời đồng lòng nhất trí.
Đại Hạ tổng cộng có mười hai người ở cảnh giới Thiên Võ, đội hình này đủ để quét ngang bất kỳ quốc gia nào.
Triệu Bân và Liễu Tâm Như lại xuất hiện ở núi Bất Tử.
Sau một hồi chiến hỏa, núi Bất Tử lộ ra vẻ khá là tiêu điều, nhiều ngọn núi đổ sụp, cũng rất nhiều trận văn bị hủy, mê tung trận cấp tiên đã mất đi năng lực. Sau trận chiến, Ma Quân và Ma Hậu tuy đã cố gắng sửa chữa nhưng lại không thể khôi phục lại thành cấp tiên, đành phải để thêm nhiều cấm chế trong mê tung trận.
“Mau lên mau lên”.
Tiếng hô vang thúc giục khắp nơi.
Rất nhiều lão bối đang đứng trên đỉnh núi, cứ như là chủ quản đang đốc thúc công nhân làm việc. Họ đang sửa chữa lại núi, vẽ lại trận văn, khắc họa cấm chế, khí thế ngất trời.
“A, về rồi hả”.
Ma Tử đang ở một ngọn núi khác, thấy Triệu Bân thì chào một câu.
Liễu Tâm Như quay về thành Thiên Thu trước, còn Triệu Bân thì mang bầu rượu qua.
“Tính tổn thương không cao, tính sỉ nhục thì cực lớn”.
Ma Tử nói, đưa ra một cái phù truyền tin.
Triệu Bân cầm lấy, giải cấm chế ra, sau đó khẽ nhếch miệng.