Hư không cũng vì vậy mà rung chuyển, một đồng tử khổng lồ xuất hiện, sáng chói như mặt trời, ánh sáng lóa mắt chiếu khắp mặt đất với sức mạnh hủy diệt, hoa cỏ cây cối đều bị khô héo hết.
“Cho ngươi chiếu này”.
Triệu Bân lập tức đứng lại, dùng thể ánh sáng.
Đúng là bí pháp tốt, nó giúp hắn tỏa sáng chói lóa, sáng nhất đêm nay.
A…
Ân Trú không kịp trở tay, mắt Thiên La choáng váng.
Con mắt thứ ba của lão ta lập chảy máu, đồng tử khổng lồ trên không trung cũng biến mất ngay. Lão ta đã bất cẩn, lại đánh giá thấp chiến lực của Triệu Bân lần nữa, chẳng ngờ được hắn lại có thể nghĩ đến việc dùng bí pháp này để phá mắt Thiên La.
Điều làm lão ta bực tức hơn vẫn còn ở phía sau.
Pháp thiên môn của lão ta rung lên rồi nổ tung, xuất hiện một vết nứt.
“Tiên pháp: Tế Hồn”.
Trong pháp thiên môn có tiếng hét vọng ra.
Là âm thanh của tà niệm Hồng Tước, lạnh lùng và không chút cảm xúc.
Ân Trú rên lên, sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ lão ta đã biết bí pháp kia. Năm xưa, trước khi Hồng Tước của Đại Hạ chết đã khiến lão ta bị thương nặng với chiêu này, hại hồn của lão ta giảm xuống một cấp.
Không ngờ, tà niệm của bà ta cũng am hiểu bí pháp này.
Hơn nữa, còn thi triển trong pháp thiên môn, phải biết rằng, cánh cửa này kết nối trực tiếp với cơ thể và linh hồn của lão ta. Nếu lão ta bị trúng đòn thì võ hồn sẽ bị thương nặng.
“Lên kế hoạch trước rồi sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, đến giờ hắn mới hiểu hết.
Tà niệm Hồng Tước còn át chủ bài, chỉ là đang chờ đợi pháp thiên môn thôi, lúc này, khi chế ngự Ân Trú, bà ta đã dùng phép tế hồn vô cùng kinh khủng kia, đánh cho lão ta bị thương nặng từ bên trong, xuyên qua cơ thể, tấn công thẳng đến võ hồn.
Phá!
Triệu Bân chém một kiếm từ trên trời xuống thẳng pháp thiên môn.
Ân Trú không còn rên nổi nữa mà hộc máu dữ dội, vốn dĩ lão ta bị trúng một chiêu tế hồn là đã rất khó chịu rồi, giờ pháp thiên môn đã bị phá, lão ta lại bị phản phệ, căn cơ của lão ta cũng đã bị ảnh hưởng.
Pháp thiên môn vỡ nát, Hồng Tước ngã từ bên trong ra.
Ánh sáng trên người bà ta đã tắt hẳn, đôi mắt vốn dĩ trong veo cũng trở nên đục ngầu. Nếu như đã là cấm pháp hiến tế hồn thì đương nhiên cái giá phải trả rất đắt. Để khiến Ân Trú bị thương nặng, bà ta đã đánh đổi bằng linh hồn của mình.
Bà ta giống như một đóa hoa héo tàn nhuốm đầy máu.
Khi ngã xuống đất thì không còn thấy tà niệm Hồng Tước đứng dậy nữa, chút ánh sáng còn lại trong mắt bà ta đang hướng về Triệu Bân, là tia hi vọng. Bà ta đã dốc hết sức, không còn hỗ trợ thêm được nữa, chỉ mong Triệu Bân giết được Ân Trú.
“Vạn kiếm quy nhất”.
Triệu Bân như tia sáng, xuất kiếm với sức mạnh bá đạo.
Ân Trú vừa mới đứng vững là đầu đã bị thủng một lỗ.
A…
Ân Trú hét lớn lên, không biết lão ta đã bộc phát ra loại sức mạnh gì mà đánh bật được cả Triệu Bân.
Còn lão ta lại quay đầu bỏ chạy, thể phách đã liên tiếp bị thương nặng thì không thể tiếp tục đánh nữa, lão ta lại đánh giá thấp đối thủ, đặc biệt là tà niệm Hồng Tước kia. Vốn tưởng đâu kẻ này đã rất suy yếu, nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng, kẻ suy yếu đó lại mang cho lão ta điều bất ngờ.
Còn cả Triệu Bân nữa, sau khi được thiên kiếp tẩy luyện thì hắn đã mạnh hơn ngày đó rất nhiều.
Sớm biết hai người này giỏi đến vậy thì lão ta đã dắt thêm ít người đến rồi.
“Còn muốn chạy sao?”
Triệu Bân cầm kiếm Long Uyên trên tay, bám sát đối thủ.