“Tốt xấu gì cũng là cảnh giới Chuẩn Tiên, vậy mà đến dũng khí đấu tay đôi với vãn bối cũng không có à?”, Triệu Bân cười lạnh lùng.
“Kế khích tướng không có tác dụng với ta đâu!”, Ác Vương nở nụ cười hung ác.
Ông ta vừa dứt lời thì ác linh Thiên Võ liền tấn công, đặc biệt Thượng Dương chân nhân là nhanh nhất, chém một kiếm là xuất hiện một ngân hà màu máu.
Triệu Bân thì kẹp hai ngón tay lại với nhau, biến thiên lôi thành kiếm quang, chém đứt ngân hà.
Bách Văn chân nhân đánh đến, tung ra một chưởng kinh thiên động địa, các ác linh đang ở trong vùng biển đó cũng bị vạ lây, không chịu nổi chưởng uy, bị biến thành một vũng máu.
Phá!
Triệu Bân xuất Hám Thiên Quyền, đấm tan bàn tay che trời.
Cùng lúc đó, hắn bay lên trời, né đòn kiếm của Giáp Cổ chân nhân, dùng tay lật nhào Văn Nguyên chân nhân.
Biệt Công chân nhân đến sau là xui xẻo nhất, ông ta tông phải thiên cang hộ thể, văng ngược ra ngoài tám trăm trượng.
“Ngươi còn mạnh hơn cả Hồng Uyên”.
Ác Vương chỉ làm khán giả, ông ta xem với thái độ hứng thú.
Ông ta rất bất ngờ trước chiến lực của Triệu Bân, năm ác linh Thiên Võ vây đánh mà chẳng làm gì được hắn, còn cả ác linh cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, hoàn toàn không thể nào tấn công được, tấn công lớp nào là bị giết ngay lớp đó, ác linh do ông ta tốn công sức tế luyện mà lại chỉ là đồ chơi khi gặp phải Triệu Bân.
Có điều, ông ta không lo lắng chút nào.
Vẫn là câu nói đó, đấy là địa bàn của ông ta, ông ta có thể điều khiển vô số ác linh, có ngon thì ngươi cứ liều mạng mà giết, đến khi mệt đến không còn sức nữa, đến khi chân nguyên tiên lực cạn kiệt, để ta xem ngươi còn nhảy nhót được nữa không.
Lúc ông ta đang quan sát thì máu liền phụt ra.
Là Thượng Dương chân nhân phun máu, lão ta bị trúng một kiếm của Triệu Bân, bị chém mất nửa thân, giống như một bao cát màu máu, rơi thẳng xuống biển lớn.
Nói chứ Thượng Dương cũng rất thê thảm, lúc trước bị giết một lần,
Giờ lại bị Triệu Bân diệt thêm lần nữa.
Tiếp đó là đến Văn Nguyên chân nhân nối gót theo sau, cái đầu tóc tai bù xù bị một luồng sức mạnh minh hôn xé toạc, nổ thành sương khói, thảm nhất là Giáp Cổ chân nhân, bị Triệu Bân tung một đạp thành một đống thịt nhão.
Còn Bách Văn chân nhân và Biệt Công chân nhân cũng không khá hơn là mấy, cả hai đều bị đánh máu me be bét, chưa đến hai ba hiệp nữa là sẽ đi theo vết xe đổ của ba người kia, một người bị xé rách thân thể ác linh, người còn lại thì bị chặt đứt làm hai.
Ác linh cảnh giới Thiên Võ cũng không làm được gì thì nói gì đến cảnh giới Chuẩn Thiên và Địa Tạng, mặc dù số lượng vô cùng lớn nhưng không ai có thể ngăn được Triệu Bân, vẫn bị Triệu Bân mở đường thông đến Biển Chết.
“Ngươi còn có thể mang đến cho ta bao nhiêu bất ngờ nữa?”
Theo sau tiếng cười nham hiểm, Ác Vương từng bước ra khỏi Biển Chết.
So với ác linh, khí thế của ông ta mới là mạnh nhất, dị tượng với vô số ác linh bay quanh, vừa gào khóc vừa ai oán, uy áp của cảnh giới Chuẩn Tiên khiến bầu trời kéo đầy mây đen, sấm chớp đùng đùng, ai không biết còn tưởng đấy là thiên kiếp.