Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Hắn sẽ chờ đến ngày đó.  

 

Phủ thành chủ.  

 

Linh Lung và lão tổ U Tuyền đang chờ đợi.  

 

Lúc Triệu Bân vào, mọi người đang túm tụm lại xem bản đồ Nam Vực.  

 

“Còn tưởng ngươi không đến nữa chứ”, Linh Lung nói.  

 

“Tiền bối Hồng Uyên đâu rồi?”, Triệu Bân nhìn quanh mọi người.  

 

“Đến Nam Vực tìm Ác Vương rồi!”, nữ soái Xích Diễm đáp.  

 

Triệu Bân không hề thấy bất ngờ về điều đó.  

 

Nếu hắn đoán không nhầm thì chắc Ma Quân đã vào Đông Hải.  

 

Có vẻ như mấu chốt của trận chiến này nằm ở Huyết Tôn và Ác Vương, giết chết hai kẻ đó thì mối họa từ con rối máu và ác linh sẽ tự tan biến mà không cần đánh, hai mắt thiên không chẳng thể tìm ra tung tích của Ác Vương nên họ chỉ đành tự mình vào hang cọp thôi.  

 

“Nếu cảnh giới Chuẩn Tiên mà muốn trốn thì rất khó tìm ra!”, Qủy Minh hạ giọng nói.  

 

Ông ta vừa mới thốt ra lời này, người ở đó đồng loạt nhìn về phía Triệu công tử, họ rất muốn hỏi bậc kỳ tài này này là trước đó đã tìm thấy Ân Trú như thế nào, lão ta đâu phải cảnh giới Chuẩn Tiên bình thường, ngươi có thiên phú gì đó sao?  

 

“Bảo vệ thành cho tốt!”  

 

Triệu Bân nói xong là xoay thân rời khỏi phủ thành chủ.  

 

Không ai cản hắn, tên này như có thêm hào quang gì đó, hắn và Hồng Uyên hợp tác nhất định sẽ tìm được, chắc chắn có thể nghịch thiên giết chết Ác Vương, còn nhiệm vụ của họ là nghênh đón sự xâm lấn kế tiếp của ác linh.  

 

Triệu Bân rời khỏi thành Vong Cổ, một đường xuôi nam.  

 

Khi quan sát chung quanh, bất kể là rừng cây hay là thung lũng, tất cả đều là một mảng màu máu, thây ngang khắp đồng, chiến tranh rất thảm thiết, trời mới biết đã có bao nhiêu người chết trận để ngăn bước ác linh.  

 

Hử?  

 

Lúc đi ngang qua một ngọn núi, Triệu Bân đột ngột ngước mắt.  

 

Trước đó vài giây, áp chế của bóng tối đã yếu đi một chút.  

 

“Có người đang sửa chữa càn khôn của phàm giới sao?”, Triệu Bân ngó vào trong ý thức.  

 

“Đúng như ngươi đoán”, Nguyệt Thần duỗi eo, thuận miệng đáp lại.  

 

“Là kẻ trừng phạt phàm giới sao?”  

 

“Ngoài kẻ đó ra thì còn ai ở hạ giới có được sức mạnh vĩ đại đó?”  

“Lúc nào mới sửa xong?”, Triệu Bân hỏi với vẻ thăm dò.  

 

“Đó không phải chuyện ngày một ngày hai!”, Nguyệt Thần lạnh lùng đáp: “Càn khôn của ba giới liên kết với nhau, càn khôn của thần giới, tiên giới cũng bị hư hại, cần phải từ từ khôi phục, ít nhất cũng phải tốn tám trăm năm”.  

 

Tám trăm năm…  

 

Khoảng thời gian đó đằng đẵng cỡ nào.  

Nhấn Mở Bình Luận