Tiểu Kỳ Lân đến trước, vọt thẳng vào trong khu rừng này như một cơn gió, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu.
Triệu Bân chậm hơn một bước, bị bỏ lại đằng sau nên cứ nhìn trái ngó phải, còn không quên gãi đầu: “Đi đâu rồi?”
“Người đang câu cá chính là kẻ trừng phạt”, Nguyệt Thần điềm tĩnh nói.
Nói thật lòng, khi nghe thấy câu này, Triệu Bân hơi cuống.
Hắn từng gặp người này, trước đó đã gặp khi truy sát con rối máu, hỏi gì cũng không nói.
Không ngờ rằng lão ta là kẻ trừng phạt, chẳng trách không thể nhìn ra khí tức, hóa ra là một vị thần.
Đêm đó, suýt nữa hắn còn gõ cho người này một gậy.
May mà chưa gõ đấy.
Nếu không, hắn sẽ chết rất khó coi.
Cuống quýt thì cuống quýt vậy thôi, nhưng bề ngoài Triệu công tử chẳng có gì bất thường, hắn diễn nhập tâm đến lúc chết nhá.
Tìm kiếm một vòng, hắn mới ghé tới chỗ kẻ trừng phạt: “Có thấy thứ gì bay ngang qua đây không”.
Kẻ trừng phạt không nói gì, chỉ chuyên tâm câu cá.
Hê!
Triệu Bân không chịu nữa, giơ tay tóm lấy.
Tất nhiên, mấy điều này là do Nguyệt Thần dạy hắn làm vậy.
Hắn tóm như vậy cũng không sao, quan trọng là trên người kẻ trừng phạt có một luồng gió nhẹ khẽ thổi qua làm Triệu Bân bị hất văng, nện cho đỉnh núi cách đó không xa đổ ầm ầm, hình thái nhếch nhác không chịu nổi.
Thế này là kẻ trừng phạt đã nương tay lắm rồi đấy.
Chỉ cần kẻ trừng phạt có thêm chút sát ý, cũng đủ cho Triệu Bân chết hàng vạn lần.
Khụ khụ…
Triệu Bân bò ra, điên cuồng ho ra máu.
Nguyệt Thần cũng sơ suất thật đấy, phải biết rằng, điều mà cô ta yêu cầu Triệu Bân là mạo phạm thần linh, lỡ như không ổn thỏa thì Triệu Bân sẽ tan tành mây khói, chẳng khác nào ngông cuồng dạo chơi quanh Quỷ Môn Quan cả!
Lão nương biết tính toán chứ.
Thái độ của Nguyệt Thần vô cùng vững dạ.
Phàm là thần linh, về cơ bản sẽ không tính toán với phàm nhân.
Tại sao thế!
Bởi vì quá mất uy nghiêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!