Dù là vậy, hắn cũng thấy vô cùng chấn động.
Điều này không phải là do diễn xuất, mà là hắn thực sự vô cùng kinh ngạc.
Một vị thần hoàn chỉnh quả nhiên không phải trò đùa, chỉ là một cơn gió lướt qua cũng đủ khiến hắn thấy khó chịu. Nếu kẻ trừng phạt thực sự muốn giết hắn thì có thể đánh chết hắn suốt mười luân hồi chỉ trong thoáng chốc, đã vậy mười lần này còn không trùng lặp nhé.
Trong lúc này, hắn đã đi tới.
Bị “xử lý” một trận, hắn ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn được nữa, như một con cừu ôn thuận, ngoan ngoãn đứng đó, cố gắng tìm kiếm khí tức của kẻ trừng phạt, sau cùng không tìm nổi chút nào.
“Ông là tiên à?”, Triệu Bân lí nhí hỏi
“Làm sao ngươi nhìn ra được?”, kẻ trừng phạt thong dong mỉm cười.
“Nếu không phải tiên, tại sao lại có sức chiến đấu khủng khiếp như vậy”, Triệu Bân giả ngu.
“Đúng thế, lão phu chính là tiên!”, kẻ trừng phạt cũng rất thú vị, mẹ kiếp, lão ta thừa nhận luôn, chẳng qua cũng vì muốn vì đùa vui. Nếu lão ta nhận mình là thần linh, e rằng sẽ khiến tên nhóc này sợ chết khiếp, tẻ ngắt lắm.
“Hai kẻ dở hơi”.
Nguyệt Thần là khán giả duy nhất, thong thả hóng chuyện.
Triệu Bân đang diễn kịch, dường như lão già kia cũng rảnh rỗi quá mức.
“Thực ra, vãn bối cũng lợi hại lắm”, Triệu Bân không coi bản thân như người ngoài, khoanh chân ngồi xuống rồi bắt đầu lừa đảo: “Từ khi ta tu võ đạo đến nay, không có chuyện thua cuộc trong các trận đấu đồng cấp”.
“Nghe ngươi nói như vậy là định tìm lão phu để luyện thử à?”, kẻ trừng phạt bật cười.
“Ta không dám đánh với ông đâu”, Triệu Bân cười ha hả: “Vãn bối thích so tài văn chương hơn”.
“So tài văn chương thế nào?”, kẻ trừng phạt có vẻ hứng thú.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, cố ngồi thẳng lưng, chỉnh lại cổ áo, rồi vuốt vuốt mái tóc: “Kỳ nghệ của vãn bối rất tinh tường, chơi cờ khắp thiên hạ không có đối thủ, được người đời tặng danh hiệu: Kì thánh”.
Kì… thánh?
Kẻ trừng phạt nghe xong mà liếc xéo đầy khinh thường, đánh giá Triệu Bân từ trên xuống dưới.
Thứ này ngông nghênh phết nhỉ! Lão phu có cần bày ra một ván cờ cho tên tiểu tử này mở mang tầm mặt không.
“Cao thủ đấy!”
“Vãn bối cô đơn lắm!”
Triệu Bân tỏ vẻ sâu sắc, phong phạm bỗng chốc tiến vào cảnh giới đỉnh cao.
Kẻ trừng phạt cuối cùng cũng buông cần câu, phất tay một cái, bày ra bàn cờ.
“Xem ra tiền bối vẫn không tin nhỉ!”, Triệu Bân tỏ ra có tinh thần, tiện thể còn xắn tay áo lên: “Yên tâm, vãn bối sẽ nhường ông mà, dù ông thua, ta cũng không đồn ra ngoài đâu”.