Không ngờ đó chính là một biển sao trời thật sự.
So sánh với biển sao trời này thì thân ảnh của hắn trong vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
"Đây cũng chính là điểm cuối của phàm giới", Nguyệt Thần chậm rãi nói, ngụ ý trong lời nói vô cùng rõ ràng, Đông Hải nằm ở mũi phía Đông của phàm giới, như vậy thì điểm cuối Đông Hải cũng chính là điểm cuối của phàm giới!
Triệu Bân bối rối hồi lâu, không thể nhúc nhích.
Hắn giống như một người nhà quê lên phố, đang nhìn chăm chú vào biển sao trời với đôi mắt tò mò.
Ngày thường.
Nếu muốn ngắm sao trời thì đều phải ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng hôm nay sao trời lại ngang hàng với tầm mắt, phá vỡ nghiêm trọng thế giới quan của hắn.
“Điều này liên quan đến không gian”, Nguyệt Thần ngồi dậy vươn vai trước khi tiếp tục nói: “Trên đường đi ta bắt ngươi rẽ trái rẽ phải, trên thực tế thì ngươi đã sớm xa rời đường chân trời và đang bay thẳng lên trên, ngươi có thể thấy nó như có nhiều lớp cầu thang, không được chỉ dẫn tuyến đường cụ thể thì ngươi không thể đến được đây".
Triệu Bân thổn thức không thôi, lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Bất cứ thứ gì có liên quan đến không gian thì đều rất mơ hồ.
"Ngoài Tiên lộ thì còn có hồng trần lộ, ngươi chậm rãi mà nhìn đi!", Nguyệt Thần lấy ra một chiếc gương nhỏ, chậm rãi sửa sang lại mái tóc của mình rồi nói: “Đừng đến quá gần, tránh bị hút vào trong".
Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng đã tiến lên.
Hắn đang đi bộ cách biển sao trời không xa.
Vì rất tò mò cho nên trong khi đi hắn còn ném một số thứ vào trong biển sao trời, ví dụ như những hòn đá nhỏ hay bùa nổ. Nhưng sau khi ném vào hắn cũng không nghe được chút hồi âm nào, thậm chí bùa nổ còn không nổ ra tiếng động, tất cả những thứ bị ném vào biển sao trời đều biến mất không thấy, nếu như người đi vào trong thì chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Hửm?
Đi đến một nơi hắn lại đột nhiên dừng chân rồi nhìn xuống dưới.
Ở hải vực dưới chân hắn dường như đang có một nguồn dao động kỳ lạ.
Hắn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần trước sau đó mới nhảy xuống biển, đi thẳng tới đáy biển.
Lần theo những dao động kỳ lạ, hắn đã tìm ra được ngọn nguồn.
Đó là một loại cây cỏ mọc dưới đáy biển, trông rất tinh xảo.
"Đạo Linh Thiên Tâm Thảo?"
Hai mắt Triệu Bân sáng ngời khi nhìn thấy nó.
Đạo Linh Thiên Tâm Thảo là một thứ tốt, khả năng giống như Huyết Linh bảy màu, có thể giúp hắn dung hợp căn nguyên huyết mạch. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, trước đó hắn luôn nghĩ rằng nó đã tuyệt tích, không ngờ ở nơi này lại có một cây.
Có cơ duyên ở điểm cuối Đông Hải.