Mọi người thường nói đời cha ăn mặn đời con khát nước, áp dụng lên hoàn cảnh của cô ta chính là đời sư phụ làm việc thiếu đạo đức cho nên đời cô ta phải nhận lãnh toàn bộ.
...
Đêm.
Núi Bất Tử.
Ma quân một mình đứng ở dưới tàng cây, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thành Thiên Thu huyền ảo tuy không phân chia ngày đêm nhưng cảnh giới Chuẩn Tiên như ông ta vẫn có thể nhìn thấy rõ càn khôn, có thể nhìn thấy rõ ràng bầu trời đêm, mỗi một ánh sao trên bầu trời đều ẩn giấu một chuyện xưa.
Võ đạo.
Ngộ đạo.
Ông ta cũng đang trong trạng thái xuất thần.
Đại Hạ Hồng Uyên cũng giống như vậy, ông ta đã thức tỉnh nhiều ngày, sau khi tu luyện Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thì ông ta đã trọng tố được căn cơ, trải qua sinh tử đại chiến ở Đông Hải cũng đã mang lại cho ông ta một hồi tạo hóa giúp cho ông ta nghịch thiên cải mệnh thăng cấp, trở lại thời kỳ đỉnh cao đồng cấp với Ma quân.
Tiên lộ đã bị chặt đứt, bọn họ đều không thể thành Tiên.
Bọn họ dường như vô duyên với ngày thành Tiên.
Hửm?
Hồng Uyên chớp mắt nhíu mày, liếc nhìn sang một bên.
Trong chớp mắt, ông ta đã ngửi được một luồng khí tức nồng đậm.
"Nghe nói ngươi đánh nhau rất giỏi".
Những lời đó truyền tới từ bên ngoài Đế Đô.
Hồng Uyên bay lên trời, từng bước đi ra khỏi hoàng thành.
Khi ra ngoài thành, ông ta nhìn thấy một thân ảnh đang chắp tay sau lưng, nhàn nhã ngắm cảnh dưới ánh trăng.
Nếu Triệu Bân ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người này.
Đó chẳng phải là thanh niên áo tím vừa hạ phàm sao!
Không biết tên của hắn ta là gì.
Tạm thời hãy gọi hắn ta là Lạc Nhật Tiên Vương.
“Không biết đêm khuya bằng hữu đến thăm vì chuyện gì?”, Hồng Uyên chắp tay từ xa hỏi, trong mắt hiện lên một chút kiêng kị, bởi vì ông ta biết người này rất mạnh, khí tức toát ra còn đáng sợ hơn cả Ân Trú.
"Ta chỉ muốn luận bàn một phen mà thôi".
Lạc Nhật Tiên Vương mỉm cười, cuối cùng xoay người lại.