“Nếu hóa thân ra ngoài làm bậy thì chẳng phải bản tôn đã bị chơi một vố quá mạng hay sao”.
“Ngươi chỉ nhìn thấy nguy cơ, lại bỏ qua những cơ duyên và tạo hóa, hóa thân nhập thế tu hành, có thể sẽ đi gây chuyện, cũng có thể sẽ gây ra những phiền toái, nhưng nó cũng sẽ kết được thiện duyên, vậy nên mới nói, chuyện gì cũng có hai mặt của nó, muốn có được giác ngộ khi nhập thế tu hành thì phải cho hóa thân của mình tự do tuyệt đối, khi cho hóa thân tự do, thì cũng phải gánh vác những nguy cơ không thể biết trước”.
“Bản tôn tự nhập thế tu hành chẳng phải dễ dàng và trực tiếp hơn à”, Triệu Bân lại nói.
“Người với người là khác nhau, con đường họ chọn cũng sẽ khác nhau”, Nguyệt Thần duỗi lưng, tiếp tục nói: “Khi ngươi đến được cấp bậc của lão ta, ngươi sẽ hiểu việc này quan trọng đến mức nào, những người chọn con đường này, cả đời phải tạo ra rất nhiều hóa thân để nhập thế tu hành, tất cả những thứ hóa thân giác ngộ, có được, thông hiểu được, khi trở về với bản tôn, nó cũng sẽ dâng hết toàn bộ cho bản tôn”.
“Giăng một cái lưới lớn để đánh cá, gộp thiểu số thành đa số?”, Triệu Bân nhướng mày.
“Nói thế cũng không sai”, Nguyệt Thần lại lấy cái gương nhỏ ra, chỉnh lại mái tóc của mình, giọng nói bay bổng: “Tích góp từng giọt, từng giọt nước lại, cuối cùng sẽ có một ngày nó hóa thành biển lớn, tu luyện như thế là một vốn bốn lời, gần như không có mấy ai từ chối được sức hấp dẫn đó, dù phải gánh vác nguy cơ”.
“Liệu có một ngày nào đó, hai hóa thân nhập thế lại chạm mặt nhau không”.
“Đều là thân thể độc lập nên tất nhiên chuyện đó cũng có thể xảy ra, nhưng xác suất rất thấp”.
“Thế thì bọn họ có thể nhận ra đối phương hay không”, Triệu Bân lại nhỏ giọng hỏi.
“Thế phải xem là họ nhập thế tu hành theo cách nào, có vài người bẩm sinh mang theo kí ức, chẳng hạn như kẻ chúng ta gặp nơi cuối trời, cũng có người không mang theo kí ức, bắt đầu từ con số không, ví dụ như… Vân Yên”.
“Vân Yên?”, Triệu Bân nghe xong thì sửng sốt: “Đó cũng là hóa thân ư?”
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Nguyệt Thần ngồi trên mặt trăng, lại đổi một tư thế khác.
“Không thể nào! Vân Yên có cha có nương, chẳng lẽ, bản tôn của cô ta trực tiếp cho hóa thân nhập thế vào trong bụng nương mình ư?”
“Đó… Gọi là bắt đầu từ con số không”.
“Ta…”
Triệu Bân nghẹn lời, đầu ong ong.
Đây không chỉ là mở mang kiến thức, đây là lật đổ tam quan.
Đúng là đám người trên đó thích làm đủ thứ chuyện mà, thì ra nữ sư phụ của hắn ở Thiên Tông có lai lịch như thế! Đêm đó, kẻ chết dưới kiếm hắn cũng chỉ là một hóa thân nhập thế tu hành.
“Thế còn Vân Phượng…?”
Vài giây sau, Triệu Bân mới nhìn Nguyệt Thần hỏi thử.
“Vân Phượng là người bình thường hàng thật giá thật”, Nguyệt Thần cười nói.
“Thế thì… Cô có biết bản tôn của Vân Yên là ai không”, Triệu Bân hỏi.