Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Nhưng hắn vẫn không hiểu, một hóa thân vừa đến phàm giới, sao lại biết được nhiều bí mật như thế, cả Ma Quân cũng không biết thành Thiên Thu từng là chiến trường Thiên Võ, thế kẻ đó nghe ngóng được ở đâu, hay là do bản tôn nói?  

 

Hoặc là bản thân tự tìm ra?  

 

Dù thế nào thì kẻ đó vẫn không được tính là phá hỏng nguyên tắc.  

 

Chỉ có mình Nguyệt Thần biết rõ, nhưng cô ta lại không nói! Chưa từng nghe cô ta nhắc tới chuyện này, cả chuyện Vân Yên nữa, cô ta vẫn luôn giấu diếm hắn nhiều thứ như thế. Hắn tin tưởng cô ta vô điều kiện, thế mà Nguyệt Thần lại che giấu hắn như vậy, rồi đến một lúc nào đó, cô ta lại cho hắn một bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay.  

 

Éc!  

 

Đại Bằng giương cánh bay thẳng về phía tây.  

 

Triệu Bân nhắm mắt, dùng cảm ứng tâm linh suốt cả đường đi, xác định được Lạc Hà đang ở hướng này.  

 

Nguyệt Thần chắp hai tay đi tới đi lui trên mặt trăng, đêm nay cô ta có hơi lải nhải, cứ thì thào chuyện gì đó, chẳng biết đang nói gì, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.  

 

Nhưng Triệu Bân cũng không dám hỏi.  

 

Hắn mà hỏi thì sẽ là… Liên quan quái gì tới ngươi.  

 

“Không đúng!”  

 

Nguyệt Thần khẽ nói, cô ta đi từng bước xuống khỏi mặt trăng, đi vào sâu trong ý thức của Triệu Bân.  

 

Đứng trước một mảnh mây mù mờ ảo, cô ta mới chậm rãi dừng lại, trong ý thức của con người, ai cũng có một mảnh mây mù như thế, là nơi sâu nhất của linh hồn, có lẽ là bí mật, cũng có thể chỉ là một mảnh đần độn ngu ngốc.  

 

Ý thức của Triệu Bân cũng thế.  

 

Nguyệt Thần phất tay áo, gạt đi từng lớp mây mù.  

 

Với thân phận của Triệu Bân, cô ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc hắn là người thế nào mà lại có được chúc phúc của Thần Minh, lại có cả nguyền rủa của Thần Minh, cộng thêm hai vị thần hết sức đặc biệt.  

 

Cũng vì sự tò mò đó, cô ta mới muốn thăm dò đến tận cùng gốc rễ.  

 

Nay, cô ta đã có thể nhìn thấy.  

 

Và có thể nói là cô ta hết sức sửng sốt.  

 

Sau khi gạt đi những lớp mây mù đó thì chẳng hề có bí mật gì, chỉ có mấy chữ: Ngươi nhìn cái gì.  

 

Dưới ánh sao, Triệu Bân đã đáp xuống một đỉnh núi.  

 

Từ khi rời khỏi thành Thiên Thu, hắn đã bắt đầu dùng cảm ứng tâm linh và di chuyển về hướng tây suốt nửa tháng qua.  

 

Đột nhiên, một giây trước, cảm ứng tâm linh của hắn bị cắt đứt.  

 

Sau khi nó bị cắt đứt, sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch.  

 

Không còn cảm ứng tâm linh, liệu có phải Lạc Hà đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi không?  

 

“Vẫn còn sống nhăn răng”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.  

 

“Sao cô biết”, Triệu Bân hỏi lại theo bản năng.  

 

“Ngôi sao sinh mệnh của cô ta vẫn còn đó, vô cùng rực rỡ”.  

 

“Ngôi sao sinh mệnh”, Triệu Bân ngửa mặt nhìn lên bầu trời sao.  

 

Hắn cũng nghiên cứu khá nhiều về tinh tượng, cũng biết một hai điều về thiên tượng, lại chẳng hay biết gì về ngôi sao sinh mệnh cô ta nói, nhưng chỉ cần là lời Nguyệt Thần nói, hắn sẽ tin tưởng vô điều kiện. Lạc Hà và đứa nhỏ của hắn vẫn bình yên.  

“Tại sao cảm ứng tâm linh lại biến mất”, Triệu Bân hết sức khó hiểu.  

 

“Chắc đã rơi vào nơi thần bí nào đó nên bị ngăn cách tâm linh”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.  

 

Triệu Bân bối rối, cắt đứt cảm ứng tâm linh rồi, chẳng lẽ hắn phải mò kim đáy bể ư?  

 

Tìm kẻ trừng phạt giúp đỡ được không?  

Nhấn Mở Bình Luận