Triệu Bân sờ cằm, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay lão Huyền Cơ, vầng sáng bạc rực rỡ đó, ắt hẳn nó phải được đúc từ loại huyền thiết đặc biệt, còn quý báu hơn cả huyền thiết, thân kiếm có khắc một chữ cổ, nếu hắn không nhìn lầm, đó là một chữ Thiên độn giáp.
Nguyệt Thần muốn hắn tới đây cũng vì nó.
“Nếu tiểu hữu thích, thì ta tặng nó cho ngươi”, tính tình lão Huyền Cơ cũng sảng khoái, ơn cứu mạng nặng bằng trời, lão ta sẽ không keo kiệt với hắn một món vũ khí.
“Vãn bối sẽ không lấy không”, Triệu Bân vung tay tặng cho lão ta một thanh kim đao.
Không tính đến chữ Thiên độn giáp kia thì thanh đao vàng này quý hơn thanh kiếm bạc đó nhiều.
“Nó… Sao ta có thể mặt dày mày dạn như thế được”.
Lão Huyền Cơ cười hớ hớ, vội vàng nhận lấy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đang nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng rầm rầm, chậm rãi và đều đặn, nghe kỹ lại thì đó là tiếng bước chân, có lẽ vì uy áp quá mạnh mẽ, cũng có thể do thân thể quá nặng nên mỗi một bước chân đều tạo thành tiếng nổ vang trời.
Triệu Bân liếc nhìn.
Lọt vào mắt hắn chính là tiên quang sáng rực rỡ, trong vầng tiên quang mờ ảo đó là một bóng người, có thể do ở quá xa, cũng có thể do thuật che giấu quá huyền ảo nên không thể thấy rõ đối phương, chỉ biết đó là một cảnh giới Chuẩn Tiên, một Chuẩn Tiên hết sức khủng bố, khí thế không đùa được, khí uẩn cũng không thể lừa người.
Kẻ đó đang đi đến nơi này.
Nói chính xác hơn là đang đi về phía hắn, đã bị đối phương nhắm vào như thế, tất nhiên hắn có thể cảm nhận được.
“Đêm nay làm sao thế không biết”.
Bên cạnh hắn, sắc mặt lão Huyền Cơ trắng bệch, bình thường tìm một cảnh giới Thiên Võ thôi cũng khó rồi, thế mà tối nay lại gặp phải cả hai cảnh giới Chuẩn Tiên cùng lúc, cả Triệu Bân cũng thấy áp lực chứ đừng nói đến một cảnh giới Chuẩn Thiên như lão ta.
“Đi”.
Triệu Bân hất tay áo, đẩy lão Huyền Cơ ra xa.
Đối phương không tốt lành gì, hắn không muốn người vô tội như lão ta phải chịu tai ương.
“Tiểu hữu cẩn thận”.
Lão Huyền Cơ để lại một câu rồi xoay người rời đi, không phải lão ta không có nghĩa khí, mà là chút đạo hạnh của lão ta hoàn toàn không thể giúp được gì, cũng chỉ làm vướng chân Triệu Bân mà thôi, lượn càng sớm càng tốt.
“Khí thế mạnh mẽ thật”, Triệu Bân thì thào, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Chưởng giáo Thiên Tông, ngươi khiến bản tôn tìm mãi!”, cùng với tiếng cười âm u đó chính là một thanh niên tuấn mỹ, chậm rãi bước ra từ vầng tiên quang, dị tượng đan xen quanh thân, tiên bào màu vàng hừng hực khí thế.
Triệu Bân chỉ nhìn không đáp, hai mắt híp lại thành đường thẳng.