Thanh niên áo vàng giết tới, tay xuất hiện luồng khí màu tím, xé nát thể phách của Triệu Bân, xé ngang cơ thể hắn, đánh hắn bị thương nặng.
Cút!
Triệu Bân hét to, một chiêu Thiên Cang Hộ Thể đánh bay thanh niên áo bào vàng.
Thiên cang mạnh mẽ bá đạo, khiến thân thể thanh niên áo bào vàng vỡ tan, không biết đã đứt hết bao nhiêu gân cốt.
Ầm! Ầm!
Đại chiến hơn trăm hiệp, lần đầu tiên hai người dừng lại, một kẻ văng xa trên trời, kẻ giẫm vào hư vô nổ vang.
“Ranh con, ta xem thường ngươi rồi”.
Thanh niên áo bào vàng tóc tai bù xù, nở nụ cười hung ác.
Đối chiến cùng cấp, lần đầu tiên hắn ta bị đánh chật vật đến thế, ngọn lửa giận từ đầu bùng lên, bảo trìm lấy cõi lòng hắn ta, sự hung ác và điên cuồng bắt đầu thổi quét cùng trời cuối đất.
“Khinh thường ta, hậu quả rất nghiêm trọng”.
Triệu Bân lạnh lùng nói, chẳng thêm một lời nào vô nghĩa, sát khí ngập trời thổi quét tới, vung tay tung ra chín Tru Tiên quyền, thêm vào đó khí huyền hoàng, hoặc là lực minh hôn, đòn sau lạnh lẽo hơn đòn trước.
Thanh niên kia vẫn nhếch miệng khinh bỉ, sừng sững không động, chỉ thấy một luồng sáng vàng bay thẳng lên trời, cả chiến trường Thiên Võ đều rung lắc, xuất hiện thêm thứ sức mạnh bí ẩn.
Hả?
Mắt Triệu Bân khẽ nhíu lại, đánh ra chín đạo kiếm quang Tru Tiên quyền, còn chưa đánh trúng mục tiêu thì đã biến mất không thấy bóng dáng, cả sát khí mạnh mẽ của hắn và tiên lực cuồn cuộn cũng tán loạn.
Đòn tấn công của hắn bị phá giải, nhưng kiếm khí của thanh niên áo bào vàng vẫn chém thẳng tới, tạo thành một vết thương đầy máu trên ngực hắn, cơ thể hắn văng ra xa, rơi xuống đất bịch một tiếng.
“Bát Cực Cấm Phong”.
Triệu Bân thì thào, nhanh chóng biết được khả năng của pháp thuật này, nó giống với Bát Cực Cấm Phong của Tinh Hồn, trong phạm vi nhất định, mọi pháp thuật đều vô hiệu.
Ngày xưa, khi hắn và Tinh Hồn đánh nhau cũng từng bị bí pháp này chỉnh cho thê thảm. Thanh niên áo bào vàng này còn dứt khoát hơn cả Tinh Hồn, biến cả chiến trường Thiên Võ thành cấm địa.
“Bí pháp này đã đủ lóa mắt chưa”.
Thanh niên áo bào vàng rút kiếm lao tới, nở nụ cười đắc thắng, lẽ ra hắn ta cũng không định dùng tới cấm thuật này, nhưng tên Triệu Bân này quá khó chơi, tốt nhất vẫn nên cho hắn mở mang tầm mắt một chút.
Triệu Bân không thèm để ý, chỉ nhìn quanh khắp nơi.
Thanh niên áo vàng đúng là có chút bản lĩnh, hèn gì Ma Quân và Hồng Uyên sẽ thất bại, chỉ với một chiêu này thôi cũng đủ khiến người ta khó chịu rồi, tấn công bằng pháp thuật thì vô dụng, đứng ở nơi này đúng là biến thành bia ngắm sống.